Lễ bộ nha môn.
Lý Cẩm Dạ đang trò chuyện với mấy vị Thị lang, vừa thấy Thanh Sơn đứng chờ bên ngoài thì dứt khoát kết thúc cuộc nói chuyện.
Chờ mọi người rời đi, Thanh Sơn bước lên, hạ giọng bẩm báo…
“Đầu sói?”
Vẻ mặt Lý Cẩm Dạ vẫn bình thản, nhưng chân mày đã nhíu lại. Người Hung Nô phần lớn đều có hình xăm, nhưng hình xăm đầu sói lại cực kỳ hiếm, chỉ người thân phận cao quý mới được khắc.
Kẻ kia còn trẻ như vậy, chẳng lẽ là…
Đúng lúc ấy, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng huýt nhẹ.
“Gia, là Loạn Sơn.”
Vừa dứt lời, Loạn Sơn đã xông vào, quỳ một gối xuống đất: “Vương gia, phía Tây Bắc vừa truyền tin, Hách Liên Chiến chính là tân Thiền Vu.”
Quả nhiên đúng như hắn dự đoán!
Lý Cẩm Dạ khẽ nâng tay, ngón trỏ gõ lên trán, phải mất một lúc lâu mới đè nén được nhịp giật nơi huyệt thái dương.
“Còn chuyện gì nữa?”
“Nói đi!”
Loạn Sơn ngẩng đầu nhìn chủ tử, hít sâu một hơi: “Tin từ Hắc Phong Trại truyền đến, gần đây mấy đoàn thương nhân bị cướp đều vận chuyển lương thảo.”
“Thương đoàn từ đâu đến?” Tim Lý Cẩm Dạ thắt lại.
“Từ khắp nơi, nhưng điểm đến đều là vùng Tây Bắc!”
Binh pháp có câu: “Binh mã chưa động, lương thảo đi trước.” Đại ca thực sự muốn ra tay rồi!
Lý Cẩm Dạ đưa tay bóp sống mũi. Vậy thì… vị tân trấn Bắc đại tướng quân Giản Trình Ân kia có nhận ra điều gì không? Mật thám của lão hoàng đế trong quân trấn Tây có phát hiện ra không?
Đầu hắn đau như búa bổ!
“Gia, có cần tiểu nhân bóp đầu giúp không?”Thanh Sơn tinh mắt hỏi.
Lý Cẩm Dạ khoát tay: “Không cần.”
“Vương gia, Vương gia!” Cảnh Thị lang của Lễ bộ hớt hải chạy tới.
Thanh Sơn và Loạn Sơn lập tức lui ra sau lưng Lý Cẩm Dạ.
Lý Cẩm Dạ bước lên một bước: “Có chuyện gì?”
“Vương gia, Hoàng thượng truyền người vào cung.”
“Giờ này sao?” Lý Cẩm Dạ hơi sững người, vừa mới hạ triều không lâu mà.
…
Lý Cẩm Dạ diện thánh ở ngự thư phòng.
Sau khi hành lễ xong, Bảo Càn Đế cười hiền hòa hỏi: “Chuyện hòa thân, ngươi có suy nghĩ gì không?”
Lý Cẩm Dạ đáp rất ổn định: “Luận công luận tư, nhi thần đều không mong người ấy là Cao Ngọc Uyên.”
“Công thì trẫm còn hiểu được, tư thì sao?”
“Phụ hoàng, nàng ấy biết y lý. Mà Hung Nô thì thiếu thầy thuốc, thiếu dược liệu. Một nữ tử hiểu y thuật gả đến Hung Nô, hậu quả…”
Lý Cẩm Dạ dừng một chút, rồi nói tiếp: “Nhi thần không mong Hung Nô cường thịnh đến mức uy h**p an nguy Đại Tân ta.”
Bảo Càn Đế vuốt mấy sợi râu thưa thớt, khẽ gật đầu, không nói gì.
Lý Cẩm Dạ thấy lời đã nói đủ, lập tức im lặng. Có những chuyện, nói nhiều lại phản tác dụng.
“Hôm nay Trương Hư Hoài đến thỉnh an trẫm, cũng nói y như vậy. Lũ sói Hung Nô kia, tham vọng chưa từng tiêu tan!”
Trong lòng Lý Cẩm Dạ hơi run lên, vội nói:
“Phụ hoàng, nhi thần còn thấy có chuyện rất đáng ngờ!”
“Nói đi!”
“Hoàng cung Đại Tân ta cấm vệ nghiêm ngặt, nhi thần hồi kinh bao năm, chưa từng nghe có kẻ gan trời nào dám xông vào hoàng cung ban đêm. Mà chuyện lại xảy ra đúng lúc sứ đoàn nhập kinh, có phải quá trùng hợp rồi không?”
“Ý ngươi là, kẻ đột nhập là người Hung Nô?”
“Nhi thần không dám đoán bừa, chỉ thấy nên cẩn thận thì hơn!”
Sắc mặt Bảo Càn Đế chợt trầm xuống, im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Trẫm muốn gặp Cao Ngọc Uyên, ngươi giúp trẫm sắp xếp một chút.”
“Phụ hoàng?”
Lý Cẩm Dạ cảm giác như có tảng đá đè lên tim, đầu óc lập tức xoay chuyển: “Nàng chỉ là dân thường, sao có tư cách diện thánh, phụ hoàng như vậy là quá coi trọng nàng rồi. Huống hồ, từng lời nói từng động tác của phụ hoàng đều có người nhìn, có người suy đoán. Nàng là một cô nhi, hiện giờ đã là tiêu điểm của mọi bàn tán, nếu phụ hoàng lại nổi sóng nữa… e là sẽ nhấn chìm nàng mất.”
“Ngươi che chở cho nàng lắm nhỉ?” Bảo Càn Đế liếc hắn một cái, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Lý Cẩm Dạ lập tức quỳ xuống, không giấu diếm: “Nàng từng là cố nhân của nhi thần. Nhi thần có thể sống để gặp lại phụ hoàng, được hầu cận bên người, trong đó cũng có công của nàng.”
“Ồ?”
Bảo Càn Đế cười khan một tiếng, lại nói tiếp:
“Đã không thể gặp, thì phần thưởng lại càng không thể thiếu. Thập Lục à, ngươi thay trẫm đi một chuyến đi! Nói cho cùng, nàng ấy cũng coi như là hậu nhân của Quý phi.”
Câu nói cuối cùng này khiến Lý Cẩm Dạ chua xót đến tận xương tủy.
…
Lý Cẩm Dạ bước ra khỏi ngự thư phòng, gió lạnh thổi tới khiến thân thể đẫm mồ hôi lạnh của hắn rùng mình một cái.
Mới bước xuống được vài bậc thềm, đã thấy một vị công công mặt trắng hớn hở đi lên, chính là Vương Trực.
Vương Trực thấy An Vương đến, mắt sáng rỡ, nhanh chân leo lên mấy bậc thang.
“Vương gia, ngài tới rồi!”
Lý Cẩm Dạ ho nhẹ một tiếng, cố ý cất giọng lớn: “Vương công công gấp gáp thế, đang định đi đâu vậy?”
“Nô tài đang làm việc cho Hoàng thượng!”
Một kẻ thái giám có thể trụ lại bên cạnh Hoàng thượng, đương nhiên không phải hạng tầm thường. Vương Trực thấy Lý Cẩm Dạ, cũng chỉ khom lưng cúi đầu, xem như hành lễ.
“Vương gia định về rồi sao?”
“Về rồi!”
“Vậy nô tài xin tiễn Vương gia một đoạn.”
Vương Trực cúi lưng hành lễ.
Lý Cẩm Dạ đưa tay ra như muốn đỡ lấy một chút.
Lúc hai người sắp đi lướt qua nhau, chỉ nghe Vương Trực thì thầm rất nhanh: “Hoàng thượng đêm qua nghỉ tại điện của Lệnh phi nương nương, không biết vì sao nửa đêm lại rời đi, nghe nói là vì chuyện hòa thân.”
Bước chân Lý Cẩm Dạ khựng lại, trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh, may mà mình không chọn đi đường Lệnh phi, nếu không đúng là hỏng chuyện!
Ra khỏi hoàng thành, Thanh Sơn tiến lên đón:
“Gia, Hách Liên Phái gửi thiệp mời cho ngài, tối nay mời đến dự yến tại Ngọc Quỳnh Đài.”
“Mời những ai?”
“Trương Thái y và Tô Thế tử đều được mời.”
Lý Cẩm Dạ cười nhạt: “Bảo hai người đó đi nghe nhạc đi, bản vương vừa mới lĩnh chỉ, không rảnh.”
“Vâng!”
Vừa dứt lời, lại một tiếng “Vương gia!” vang lên. Từ góc thành, một người hầu ăn mặc chỉnh tề bước ra.
“Vương gia, tiểu nhân là người của Chu phủ. Tối nay phò mã gia và công chúa trở về, tiểu thư nhà ta mời ngài đến phủ tụ họp.”
Lý Cẩm Dạ mỉm cười: “Thật ngại quá, hôm nay có công vụ trong người, e là không đến được. Phiền ngươi thay ta chuyển lời đến tiểu thư, hôm khác ta sẽ đích thân đến thăm hỏi.”
Người hầu sững người, còn định mở miệng khuyên thêm, thì Lý Cẩm Dạ đã leo lên xe ngựa, phóng đi.
“Vậy… vậy giờ biết ăn nói sao với tiểu thư đây…”
…
Chu phủ.
Chu Tử Ngọc vừa nhấm nháp quả anh đào trong miệng, vừa thầm tính thời gian trong lòng.
“Tiểu thư, đến rồi! Người về rồi!”
“Mau mời vào!”
Chu Tử Ngọc vừa kéo váy, chạy ra từ phòng trong, không đợi người hầu hành lễ đã vội hỏi: “Sao rồi, vương gia khi nào sẽ đến?”
Người hầu run lên, đáp: “Thưa tiểu thư, vương gia nói bận công vụ, sẽ đến thăm lần sau.”
“Sao cơ?”
Vẻ thất vọng trên gương mặt Chu Tử Ngọc không giấu được: “Ngươi có nói là phò mã và công chúa đã về không?”
“Có nói rồi.”
“Thế… phản ứng của ngài ấy thế nào?”
“Vội vã lên xe ngựa đi ngay.”
“Ngài ấy đi đâu?”
“Tiểu nhân không dám theo.”
Chu Tử Ngọc siết chặt khăn tay, nỗi lo trong lòng như tảng đá rơi xuống mặt hồ, gợn nước mỗi lúc một rộng.
“Tiểu thư, có phải vương gia tối nay sẽ tìm con hồ ly tinh đó không?” Hồng Y bất ngờ chen vào.
“Cao Ngọc Uyên?”
Chu Tử Ngọc ngẩn người một chút rồi quyết định: “Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
“Tiểu thư?”
“Bổn tiểu thư muốn đến Quỷ Y Đường.”