“Chuyện thứ nhất là của hồi môn, một trăm hai mươi tám tráp, không thể thiếu một tráp nào.”
Tô Trường Sam lấy từ trong ngực ra vài tờ ngân phiếu: “Mấy năm nay ta dành dụm được ít bạc, xem như giúp ngươi thêm phần của hồi môn.”
Cả Tạ Dịch Vi cũng ngạc nhiên: Tô thế tử với Cao Ngọc Uyên chẳng thân thích, tại sao phải góp của hồi môn? Nếu cần thêm, chẳng phải bổn phận của người chú ruột này chứ?
Tô Trường Sam nhìn thoáng qua biểu cảm của Tạ Dịch Vi, nhận ra ngay ý nghĩ của hắn, thầm nghĩ: Ta thêm hay ngươi thêm thì có gì khác biệt, sớm muộn gì chẳng là người một nhà.
(Ảnh cong cmnr)
Cao Ngọc Uyên cười: “Vậy ta mặt dày nhận nhé.”
Tạ Dịch Vi lo lắng: “A Uyên?”
“Tam thúc, thế tử có lòng tốt, nếu ta từ chối, chẳng phải sẽ khiến ngài ấy mất mặt sao.”
Tô Trường Sam phe phẩy quạt: “Xem kìa, vẫn là cháu gái hiểu chuyện nhất.”
Cao Ngọc Uyên đáp: “Có chuyện thứ nhất, hẳn là còn chuyện thứ hai, thế tử cứ nói tiếp đi.”
“Chuyện thứ hai…”
Tô Trường Sam nhúng đầu ngón tay vào nước, viết lên bàn một chữ “Phúc”.
Mắt Cao Ngọc Uyên giật, vài ý nghĩ hiện lên trong đầu…
Bình Vương thất thế, Phúc Vương nắm quyền, trở thành người có khả năng kế vị nhất, liên minh bí mật giữa Vương gia và Lý Cẩm Dạ ngày nào giờ đã sụp đổ.
Không chỉ sụp đổ, mà Trung cung và Phúc Vương giờ e rằng còn cảnh giác đề phòng.
Tô Trường Sam nói vậy, rõ ràng là nhắc nàng phải cẩn trọng từng việc sau này.
Nghĩ thấu điều đó, Cao Ngọc Uyên cười, hỏi: “Thế tử, Vương gia tránh mũi nhọn, vậy ta nên làm gì?”
Tô Trường Sam cười nhạt: “Ở Vương phủ đã có một Lục Trắc phi, tuy không phải dòng chính, nhưng cũng mang họ Lục. Ngươi nhớ cẩn trọng.”
Nghe vậy, lòng Cao Ngọc Uyên hơi se lại. Người còn chưa vào cửa đã phải để tâm đến chuyện của thị thiếp trong phủ, thật là lo xa!
Tô Trường Sam dừng lại ở đó, không muốn nấn ná thêm, phe phẩy quạt đứng dậy: “Ăn cua xong rồi, ta cũng nên đi thôi. Dịch Vi, đưa ta ra khỏi phủ đi.”
Tạ Dịch Vi vội đứng dậy, nhưng Tô Trường Sam vừa bước một bước đã ngừng lại: “bốp” một tiếng, gấp chiếc quạt lại, ánh mắt xoáy thẳng vào Cao Ngọc Uyên.
“A Uyên, một người đắc đạo gà cho phi thăng. Giờ ngươi sắp trở thành An Thân Vương phi, Cao gia của ngươi tất nhiên sẽ được ưu ái. Người trong gia đình ngươi… chẳng hạn tam thúc của ngươi, cũng đã có chút ‘bước tiến’ rồi đấy. Chức viên ngoại lang ở Hộ bộ tuy không lớn nhưng cũng là chỗ tốt để phát triển.”
Cao Ngọc Uyên giật mình. Tam thúc của nàng đã chuyển từ Hàn Lâm Viện sang làm viên ngoại lang ở Hộ bộ từ bao giờ thế? Sao nàng hoàn toàn không hay biết gì?
Nàng đưa đôi mắt đen sáng của mình nhìn sang Tam thúc, thấy hắn chỉ cười bất đắc dĩ.
Ngay lập tức nàng hiểu rõ, việc này chắc chắn không phải do Tam thúc tự chọn, mà phần nhiều là…
Cao Ngọc Uyên quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Tô Trường Sam. Dù là người giàu kinh nghiệm, nhưng bị nàng nhìn thẳng như thế, hắn vẫn có chút không thoải mái, đành cười trừ: “Đúng là chủ ý của ta. Hộ bộ là thiên hạ của Chu Khải Hằng, còn Tam thúc ngươi là người chính trực, có lẽ vài năm nữa, hắn có thể làm ra trò trong đấy cũng nên.”
Cao Ngọc Uyên nhíu mày ngẫm nghĩ, chẳng mấy chốc đã hiểu ra ngọn ngành.
Chu Khải Hằng thân thiết với Lục hoàng hậu, chắc chắn thuộc phe ủng hộ Phúc Vương. Nếu Lý Cẩm Dạ muốn lên ngôi, kẻ tiếp theo phải đối phó chính là Phúc Vương, việc đặt một người tin cậy trong Hộ bộ từ trước sẽ giúp gia tăng lợi thế khi thời cơ đến.
Cao Ngọc Uyên cười: “Tô Thế tử, Tam thúc ta là người chí thân, tất nhiên Chu đại nhân sẽ đề phòng kỹ lưỡng.”
Tô Trường Sam thầm khen ngợi trong lòng, đúng là có người như nàng bên cạnh Mộ Chi thì như hổ thêm cánh!
“Không sao, nếu Dịch Vi thực sự làm được chuyện lớn ở đó, Mộ Chi cũng sẽ được nở mày nở mặt.”
Có một tiểu thúc làm quan ở Hộ bộ, quả là điều khiến Cao Ngọc Uyên có thể ngẩng cao đầu khi vào phủ An Thân Vương.
Nàng quay sang cười với Tạ Dịch Vi: “Thế thì đành làm phiền Tam thúc chiếu sáng tại vị trí viên ngoại lang vậy.”
Tạ Dịch Vi ngớ người ra nghe, miệng há hốc. Ban đầu hắn cũng không hiểu vì sao mình đang ở Hàn Lâm Viện yên ổn lại bị điều sang Hộ bộ, giờ thì rõ ràng rồi, hóa ra tất cả đều do vị cháu rể tương lai của hắn sắp đặt.
Thật là, suốt mấy ngày qua hắn cứ ngơ ngác như kẻ ngốc, mò mẫm giữa chốn Hộ bộ đầy bí ẩn.
Hừ, ngây thơ quá!
Tô Trường Sam liếc thấy Tạ Dịch Vi cũng không có vẻ tức giận gì, thầm thở phào nhẹ nhõm, lén lau giọt mồ hôi lạnh.
Kế hoạch đưa Tạ Dịch Vi vào Hộ bộ là do hắn và Mộ Chi bàn tính từ trước, cố tình không nói trước với Tạ Dịch Vi, để hắn nhầm tưởng đó là ý chỉ của Hoàng đế.
Vào Hộ bộ rồi, quả nhiên Tạ Dịch Vi đã giữ đúng phong cách cương trực, thẳng thắn như dự đoán của họ, dù nơi đâu vẫn giữ thái độ chính trực, chẳng ngại va chạm. Mà Chu Khải Hằng, tay cáo già đã trải qua mấy chục năm lăn lộn trên quan trường, gặp phải Tạ Dịch Vi cứng rắn như thép, chắc chắn là khá đau đầu.
Giang Đình và Giang Phong đứng bên, đưa mắt nhìn nhau, đều thấy rõ ý tứ sâu xa trong ánh mắt đối phương: An Thân Vương này quả là người giỏi tính toán, thâm sâu khó lường!
…
Vì đã đi đường suốt ba tháng trời, Cao Ngọc Uyên ít khi được ngủ tròn giấc. Vừa tiễn Tô Trường Sam đi xong, nàng lười biếng chẳng muốn nghĩ ngợi thêm, trở về phòng lăn ra ngủ một giấc.
Chuyện lớn bằng trời, cũng phải để nàng ngủ đã rồi tính.
La ma ma đích thân trông coi bên giường, trong lòng lại đang lo lắng về của hồi môn cho tiểu thư.
Với gia sản Cao gia để lại, chuẩn bị một trăm hai mươi tám rương cũng không khó, nhưng đám nha hoàn đi theo lại là vấn đề đau đầu.
Mấy cô hầu thân cận bên tiểu thư đã lớn tuổi, ở thêm cùng tiểu thư khoảng một, hai năm nữa là phải ra đi lập gia đình.
Đám nha hoàn kế cận phải nhanh chóng được tuyển chọn và dạy dỗ, để không thiếu người hầu hạ.
Vương phủ không giống như gia đình nhỏ, quy củ lớn lắm, người hầu phải đủ tinh ý, thận trọng lắng nghe mới được.
Nghĩ đến đây, La ma ma không thể ngồi yên, nhìn thoáng lên giường rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng, nhắm thẳng tới nơi ở của cha con Giang Đình…
…
Trong lúc La ma ma đang lo lắng, ở một góc Vương phủ, Lục Nhược Tố lại càng rầu rĩ hơn.
Ban đầu nàng là Trắc phi duy nhất trong Vương phủ, tuy không được sủng ái nhưng vẫn là chủ nhân, người dưới nhìn thấy nàng đều phải gọi một tiếng tôn kính.
Nhưng nay khi Cao Ngọc Uyên vào cửa, nàng biết phải làm sao đây?
Người phụ nữ đó là người trong lòng của Vương gia, lại là đồ đệ của Trương Hư Hoài. Vương gia còn cho phép nàng ra vào thư phòng của ngài, đủ biết là được sủng ái đến nhường nào.
Lục Nhược Tố nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mỹ miều của mình bỗng dưng hiện lên sự không cam lòng. Một khi thành thân, nàng sẽ là chủ nhân của vương phủ này. Vương gia chắc chắn sẽ dốc hết sức để lưu lại hậu duệ cho nàng vì tương lai của nàng. Rồi tương lai tất cả của vương phủ này sẽ thuộc về hai mẹ con nàng. Còn bản thân mình thì sao? Từ khi cưới tới giờ, thậm chí còn chưa từng chạm đến người hắn, chỉ như một món đồ trang trí có cũng được, không có cũng không sao. Khi vương gia còn, nàng vẫn còn nơi nương thân trong phủ, nhưng nếu vương gia không còn thì sao? Nghĩ đến đây, Lục Nhược Tố cắn chặt răng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, bàn tay khác đập mạnh vào chiếc gương đồng đặt trên bàn.
Không! Nàng họ Lục, cùng dòng dõi với Trung cung hoàng hậu. Sau lưng nàng còn có cả gia tộc lớn mạnh, là mẫu tộc của vị hoàng đế tương lai. Dựa vào ngọn núi ấy, nàng sẽ đấu, sẽ giành, sẽ nắm trọn vương phủ này trong tay.