Lý Cẩm Dạ không thèm ngẩng đầu, gắp một đũa thức ăn vào bát Cao Ngọc Uyên, cười nhạt: “Chu gia vàng bạc chất núi, đừng nói nuôi một cô nương không ai rước, dù nuôi cả trăm người cũng chẳng hề gì.”
“Nữ tữ ác độc như thế, không ai rước ta mới thấy hả dạ!” Tạ Dịch Vi nghĩ đến chuyện xảy ra trong yến tiệc Hải Đường, dù là một thư sinh cũng không kìm được mà buông lời gièm pha.
Cao Ngọc Uyên nhẹ nhàng nghiêng người tựa vào Lý Cẩm Dạ, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Tạ Dịch Vi, nhai món ăn trong miệng, bỗng thấy ngon miệng lạ thường.
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Thanh Sơn: “Gia, chuyện của phủ Vĩnh Xương Hầu đã điều tra xong rồi.”
Nhanh như vậy sao?
Lý Cẩm Dạ vừa định lên tiếng, Tô Trường Sam đã nhanh hơn: “Vào đây nói!”
Tấm rèm vải được vén lên, hơi lạnh ùa theo Thanh Sơn vào phòng.
“Thưa gia, hôm nay cũng thật trùng hợp. Tiểu nhân vừa lên đường không bao lâu đã gặp ngay quản sự của trang điền phủ Vĩnh Xương Hầu. Người này từng gặp mặt tiểu nhân vài lần, bèn mời vào quán rượu, sau vài ly đã nói hết ra.”
“Nói nhanh đi!” Tô Trường Sam sốt ruột giục.
Ánh mắt Cao Ngọc Uyên nhìn hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nghĩ bụng: “Tam thúc còn chưa vội, hắn vội cái gì chứ?”
“Vị ngũ cô nương ấy vốn đã được hứa gả cho một gia đình lớn ở phủ Bảo Định, nhà trai họ Trương, là chính thất. Nào ngờ mấy tháng trước ngày cưới, một phụ nhân ôm con tìm đến, tự xưng là tri kỷ của Trương công tử, nhưng vì thân phận kỹ nữ nên Trương gia sống chết không chịu nhận vào cửa, thậm chí còn chối bỏ cả đứa trẻ. Phụ nhân kia cùng đường bèn khóc lóc van xin ngũ cô nương thương tình.”
Mọi người đều nghe đến sững sờ.
Thanh Sơn dừng lại một chút rồi tiếp lời: “Phụ nhân kia chắc cho rằng một cô nương chưa xuất giá dễ bị bắt nạt, nào ngờ ngũ cô nương lại là người không dễ động vào. Nàng chẳng thèm để tâm. Phụ nhân kia bèn dọa nếu ngũ cô nương không đồng ý, bà ta sẽ đập đầu chết tại phủ Vĩnh Xương Hầu.”
Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Phụ nhân này đúng là không phải hạng vừa.”
“Vương phi nói rất đúng!”
Thanh Sơn kể tiếp: “Phụ nhân ấy độc ác, ngũ cô nương còn độc ác hơn, thẳng thừng nói: ‘Muốn chết thì cứ chết, chẳng ai thương hại bà đâu!’ Kết quả, phụ nhân kia thật sự đập đầu vào cột.”
“Chết rồi sao?”
“Sống thêm ba ngày thì chết.”
Cao Ngọc Uyên lắc đầu thở dài: “Đúng là làm chuyện thông minh mà thành ra tự hại mình.”
Thanh Sơn gật đầu: “Người chết trong phủ Vĩnh Xương Hầu. Trương gia đến nhận thi thể, trách ngũ cô nương ép người đến đường cùng. Còn Vĩnh Xương Hầu thì cho rằng con trai Trương gia chưa thành thân đã đi tìm kỹ nữ sinh con, thật không ra gì. Hai bên lời qua tiếng lại, cuối cùng hủy bỏ hôn ước. Vậy nên chuyện hôn nhân của ngũ cô nương mới bị trì hoãn.”
Tô Trường Sam cười nhạt: “Phủ Vĩnh Xương Hầu đúng là thính nhạy, biết Tạ Dịch Vi là thư sinh sống độc thân, cần một chính thê mạnh mẽ để giữ nhà, nên lập tức đưa tới gấp.”
Lý Cẩm Dạ liếc hắn một cái, nửa cười nửa không: “Đó chỉ là một lý do.”
“Còn lý do khác sao?” Cao Ngọc Uyên ngạc nhiên hỏi.
Lý Cẩm Dạ nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, nhẹ nhàng nói: “Thứ hai là, Vĩnh Xương Hầu là kẻ cuối cùng trong tứ hầu, trưởng nữ của ông ta gả cho con trai trưởng của Vĩnh An Hầu. Khi Vĩnh An Hầu bị tru di, con gái ông ta cũng không thoát. Nay gả con gái khác cho Tạ Tam gia, phần lớn là muốn tìm chỗ dựa. Dù hoàng hậu không giúp được, ít nhất còn có ta.”
Cao Ngọc Uyên nghe vậy, há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Những cuộc hôn nhân giữa các gia tộc quyền quý, ngoài chuyện môn đăng hộ đối, còn mang đầy những toan tính chính trị. Ngay cả một người ngoài rìa như tam thúc cũng bị nhắm đến, huống chi là Lý Cẩm Dạ.
Nếu không nhờ những tính toán của hắn, sợ rằng nàng chẳng thể thuận lợi trở thành vợ hắn được.
Tô Trường Sam cũng liếc nhìn Lý Cẩm Dạ, chậm rãi hỏi: “Vậy, Mộ Chi, ngươi định để phủ Vĩnh Xương Hầu dựa dẫm sao?”
Câu hỏi rất uyển chuyển, nhưng Lý Cẩm Dạ nghe ra được ẩn ý trong đó.
Hắn nghiêm túc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Tô Trường Sam, nói: “Chuyện này không phải do ta quyết, mà do A Uyên quyết.”
Dù trong lòng đã tính toán, việc liên hôn với phủ Vĩnh Xương Hầu cũng nằm trong kế hoạch, nhưng Tạ Dịch Vi không phải người xa lạ, mà là người thân cận nhất của A Uyên. Nếu nàng không đồng ý, hắn sẽ không mở lời.
Cao Ngọc Uyên không chút do dự nói: “Ta vẫn thấy Thẩm ngũ cô nương này quá ác, ta không thích chút nào. Tam thúc, thúc thấy sao?”
Tạ Dịch Vi đang mải nghĩ ngợi, chỉ “ừ” một tiếng, nhưng lòng lại nổi sóng, ánh mắt nhìn về phía Lý Cẩm Dạ, hỏi ngược lại: “Người của Vĩnh Xương Hầu có ích cho vương gia hay không? Nếu có ích, có ác ta cũng sẽ cưới. Nếu không…”
“Cưới cái gì mà cưới?” Tô Trường Sam bật dậy, tức giận nói: “Hồi nãy ngươi còn nói với ta trong hồ nước nóng, chỉ mong tìm được người dịu dàng, sống đến bạc đầu cơ mà!”
“Ta… ta…” Tạ Dịch Vi đỏ bừng mặt, ấp úng: “Ta vô dụng, nhưng nếu có thể giúp được vương gia trên con đường lên ngôi, ta… ta chấp nhận.”
“Lên ngôi thì cần hy sinh ngươi sao?” Tô Trường Sam chỉ vào mặt Tạ Dịch Vi, mắng:
“Ta còn chưa đến lượt, sao lại đến lượt ngươi? Nếu phải cưới, cũng là ta cưới trước!”
Tạ Dịch Vi: “…”
Cao Ngọc Uyên nghi ngờ nhìn Tô Trường Sam, im lặng một lát rồi nói: “Thế tử nói đúng. Tam thúc, thúc chỉ cần nghĩ xem mình có vừa ý hay không, đừng lo nghĩ quá nhiều.”
Tạ Dịch Vi ngồi thừ ra một lúc, rồi thở dài: “Một người như thế, ta… ta sợ không khống chế nổi.”
Những lời này rơi vào lòng Tô Trường Sam như một tiếng sấm, vang vọng mãi rồi tan biến, chỉ còn lại tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
*
Trời vừa vào đêm, Cao Ngọc Uyên gối đầu lên cánh tay Lý Cẩm Dạ, dịu dàng nói: “Hồi trước cảm thấy Tô Trường Sam cũng chỉ là hạng lông bông, giờ nhìn lại, hắn chỉ lông bông bên ngoài thôi, bên trong lại là người không tệ.”
Không giống những kẻ khác, vì tranh danh đoạt lợi mà đến cả cha mẹ cũng muốn bán đi!
Lý Cẩm Dạ chột dạ, đưa tay gãi gãi mũi, khẽ “ừ” một tiếng.
Cao Ngọc Uyên chống nửa người dậy, nhìn thẳng vào mắt Lý Cẩm Dạ: “Nếu thúc ấy không phải là Tam thúc của ta, chàng có đồng ý cuộc hôn sự này không?”
Lý Cẩm Dạ gật đầu, nói: “Vì thu phục lòng người, đôi khi phải hy sinh một vài thứ. Nếu là người khác, ta đã không mềm lòng như vậy.”
Ngọc Uyên nghe vậy, trong lòng rung động, chân thành nói: “Lý Cẩm Dạ, cảm ơn chàng!”
“Muốn cảm ơn kiểu gì?”
Ngọc Uyên đỏ mặt, cắn vành tai hắn: “Tối nay chàng đừng động đậy, để ta ra sức!”
Lý Cẩm Dạ nhếch môi cười: “Đoạn đầu nàng ra sức, đoạn sau chẳng phải lại đến lượt ta? Với chút sức ấy của nàng… A… A Uyên, nàng là chó à?”
“Đúng, chuyên cắn chàng!”
Một phòng xuân sắc…
Nửa canh giờ sau, Lý Cẩm Dạ liếc nhìn người con gái đã ngủ say, lặng lẽ khoác áo rồi đi đến thư phòng.
Cửa vừa đẩy ra, Tạ Dịch Vi quay người lại: “Vương gia tới rồi!”
“Lúc tan tiệc rượu, ánh mắt ngươi ra hiệu rõ ràng như thế, ta mà còn không hiểu thì đúng là đồ ngốc.”
Tạ Dịch Vi bật cười: “Mời vương gia đến, ta chỉ muốn hỏi một câu, bỏ qua A Uyên không nói, trong lòng vương gia thật sự có mong muốn ta cưới cô nương Thẩm gia kia không?”
Lý Cẩm Dạ nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.