Tạ Dịch Vi nhướng mày, nói: “Vương gia hồi triều đã tám năm, từng bước vững vàng đi đến ngày hôm nay. Những gian nan vất vả trong đó, vương gia hiểu rõ hơn ai hết. Hàn tiên sinh từng nói, vương gia vốn có khuyết điểm bẩm sinh, đó là khuyết ở bên nhà ngoại. Nhà ngoại không chỉ không có căn cơ, mà còn trở thành gánh nặng cho vương gia.”
Lý Cẩm Dạ xoay ngọc bội bên hông, không nói gì.
“Vương gia cưới A Uyên là vì tình cảm. Nếu là người thường, đó là nghĩa tình sâu đậm. Nhưng với một người trên đường trở thành đế vương, cưới A Uyên chẳng khác gì tự chặt đứt đường lui. A Uyên mang họ Cao, mà trong lòng hoàng thượng, họ Cao là gì, thiên hạ đều biết.”
Lý Cẩm Dạ am hiểu lòng người, sao có thể không hiểu được lý lẽ này. Hắn đứng lên, vỗ vai Tạ Dịch Vi: “Vậy nên, ngươi muốn bù đắp cho sự thiếu hụt về xuất thân của A Uyên?”
Tạ Dịch Vi gật đầu: “A Uyên không phụ không mẫu, chỉ có ta là tam thúc của nàng. Nàng hy vọng ta có thể phu thê hòa thuận, tương kính như tân. Nếu ta cũng chỉ nghĩ đến điều này, thì thật quá ích kỷ.”
Lý Cẩm Dạ mỉm cười: “Không chỉ nàng hy vọng, mà ta cũng mong điều đó.”
“Nếu ta không phải là tam thúc của nàng, vương gia cũng hy vọng vậy sao?”
Tạ Dịch Vi bình thản hỏi, giọng nói lạnh lùng.
“Huống hồ, trên đời này có bao nhiêu cặp phu thê giống như vương gia và vương phi, tình cảm sâu đậm, yêu thương không nghi ngờ?”
Lý Cẩm Dạ nghẹn lời.
“Hôn nhân vốn dĩ là chuyện phụ mẫu đặt đâu, con ngồi đấy. Cái gọi là môn đăng hộ đối, nào phải vì đôi phu thê ấy. Thực chất, nó chỉ nhằm vào hai gia tộc, miễn là có lợi, thì đó là hôn sự tốt.”
Tạ Dịch Vi thở dài, nói tiếp: “Vương gia, hôn sự với phủ Vĩnh Xương hầu là một hôn sự tốt, không chỉ với ta, mà còn với cả vương gia.”
“Lợi ích của ngươi, ta đã hiểu. Nhưng lợi ích của ta là gì?” Lý Cẩm Dạ hỏi.
“Với ta…”
Tạ Dịch Vi ngập ngừng hồi lâu mới đáp: “Với ta mà nói, cưới ai cũng như nhau. Ta nào có nữ tử nào để tình cảm sâu đậm. A Uyên sợ cô nương kia quá mạnh mẽ, ta bị thiệt thòi, nhưng ta lại thấy, bên cạnh ta đúng lúc cần một người như vậy để quản lý nội vụ, sinh con đẻ cái.”
Lý Cẩm Dạ đứng lặng hồi lâu: “Ngươi đã bàn chuyện này với Hàn tiên sinh chưa?”
“Vừa mới bàn. Tiên sinh nói, phủ Vĩnh Xương hầu tuy đứng cuối trong tứ hầu, nhưng có thể vì một cô nương dòng thứ mà đứng ra, hẳn là gia phong không tồi. Những người được gia đình như thế dạy dỗ, chắc chắn sẽ không quá kém. Tiên sinh còn nói, nếu hai nhà liên hôn, ta sẽ có thêm trợ lực trong Hộ bộ, vương gia cũng sẽ được thêm sự ủng hộ của một gia tộc trong triều, hai bên cùng có lợi.”
Tạ Dịch Vi bước lên trước một bước, nghiêm nghị: “Ta không thuyết phục được A Uyên, mong vương gia giúp ta nghĩ cách.”
Lý Cẩm Dạ nhìn sâu vào mắt hắn, thầm thở dài: “Người cần thuyết phục không phải là A Uyên đâu.”
*
Nửa đêm, trời se lạnh.
Lý Cẩm Dạ bước đến trước cửa phòng khách, vừa định gõ, đã thấy cánh cửa kêu “cót két” rồi mở ra.
Tô Trường Sam, giật mình: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi không ôm vương phi nhà ngươi ngủ mà đến đây làm gì?”
“Ngươi không ngủ yên trong phòng, mở cửa làm gì? Định đi đâu?”
Ánh mắt Tô Trường Sam lấp lửng, tránh né cái nhìn của Lý Cẩm Dạ.
“Định đi tìm Tạ Dịch Vi?”
Tô Trường Sam khựng lại, sau đó cười thản nhiên: “Thế nào, chẳng lẽ ta không được tìm hắn uống rượu, tán gẫu?”
Lý Cẩm Dạ nhíu mày, thấp giọng: “Ta đang định nói chuyện này với ngươi. Hắn vừa đến tìm ta, nói rằng sẵn sàng cưới Thẩm Ngũ tiểu thư.”
Máu trong người Tô Trường Sam bỗng chốc sôi sục. Trái tim như bị kim đâm, cả người cứng đờ, chẳng còn nghe được gì nữa.
Lý Cẩm Dạ thấy sắc mặt hắn không ổn, bèn vỗ mạnh lên vai hắn mấy cái.
Tô Trường Sam ho sặc sụa vài tiếng, máu trong cơ thể lúc này mới từ từ lưu thông. Ánh mắt hắn từ từ ngước lên: “Ngươi là đến khuyên ta sao?”
“Ta không khuyên ngươi.”
Lý Cẩm Dạ điềm tĩnh nhìn hắn: “Ngươi và Trương Hư Hoài là huynh đệ vào sinh ra tử với ta. Ta mong các ngươi đều tốt. Nếu ngươi thích là một nữ nhân, ta nhất định sẽ trói nàng về cho ngươi.”
Tô Trường Sam nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ: “Vậy thì sao?”
“Vậy nên, nếu hắn bằng lòng cùng ngươi, hôn sự này ta sẽ từ chối. Nhưng nếu hắn không đồng ý, ngươi không được phép cản trở chuyện hôn nhân của hắn.”
“Ngươi muốn ta, muốn ta…”
Tô Trường Sam không biết nói gì thêm. Trong ánh mắt có một nỗi tuyệt vọng như tro tàn, hắn lẩm bẩm: “Ngươi nghĩ ta chưa từng muốn sao? Đến trong mơ ta cũng từng muốn.”
“Ngươi biết rất rõ, người ấy sẽ không đồng ý.” Lý Cẩm Dạ buộc hắn phải đối mặt với sự thật.
Một tiếng “phựt” vang lên trong đầu Tô Trường Sam. Hắn cảm giác ngực mình bị đâm thủng, gió lạnh ào ào lùa vào.
“Trường Sam, ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ, muốn làm thế nào.” Lý Cẩm Dạ nhẹ giọng, vỗ vai hắn rồi quay đi, lẫn vào bóng đêm.
Tô Trường Sam lảo đảo quay về phòng, ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt trống rỗng.
Nói hay không nói?
Chấp nhận hay từ chối?
*
Sáng hôm sau.
Sau bữa sáng, Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi cùng ngồi xe rời khỏi sơn trang.
Đợi đến khi xe ngựa khuất bóng, Cao Ngọc Uyên mới quay lại, hỏi: “Thế tử gia sao vậy? Sắc mặt tệ như thế, chẳng lẽ bệnh rồi?”
Lý Cẩm Dạ cười: “Sơn trang điều kiện kém, hẳn là không ngủ được.”
“Nói vậy, hắn đến đây làm gì?” Cao Ngọc Uyên vẫn chưa hiểu rõ.
Lý Cẩm Dạ kéo tay nàng, vừa đi vừa nói: “Hắn bảo ở kinh thành chán, muốn đến đây thăm chúng ta, thư giãn một ngày.”
Nghe vậy, Cao Ngọc Uyên thở dài: “Nghe hắn nói thế, xem ra chúng ta chẳng còn mấy ngày yên bình nữa.”
“Không muốn về kinh?”
“Không muốn!”
Lý Cẩm Dạ chỉ nghĩ nàng sợ phong ba sắp tới, trấn an: “Có ta đây, đừng sợ!”
Ai ngờ, Cao Ngọc Uyên trừng mắt, cười hờn dỗi: “Hai vị trắc phi cứ lượn qua lượn lại trước mặt chàng, làm đầu ta sắp to ra rồi!”
“Không phải là đầu ta mới to hơn sao?” Lý Cẩm Dạ nở nụ cười đáng thương.
Cao Ngọc Uyên ngẩn người, sau đó bật cười khúc khích.
*
Tuyết rơi suốt đêm, trên quan đạo tích lại một lớp dày, xe ngựa lăn bánh trên đó, bánh xe kêu cọt kẹt không ngừng.
Tô Trường Sam lúc đến thì cưỡi ngựa, nhưng khi quay về trời rét căm căm, hắn ngồi cùng xe ngựa với Tạ Dịch Vi.
Xe ngựa không rộng rãi, hai người đàn ông tay chân dài ngoằng ngồi vào thì trở nên chật chội vô cùng.
Tô Trường Sam suốt đêm không ngủ, vừa lên xe đã lắc lư trái phải, như một con lật đật.
Nhìn thấy hắn gần như sắp trượt khỏi thành xe, Tạ Dịch Vi vội nắm lấy vai hắn, đỡ một cái:
“Muốn tựa vào ta ngủ một lát không?”
“Muốn!”
Tô Trường Sam không chút khách khí mà nghiêng người sang, ngẩng đầu nhìn nghiêng gương mặt Tạ Dịch Vi một cái thật chăm chú, trong lòng nghiến răng nghĩ: Chết thì chết vậy!
“Dịch Vi huynh, có một người… ta đã thích người đó một thời gian rồi, chưa từng dám để y biết, mỗi ngày chỉ âm thầm nhớ thương đến khắc cốt ghi tâm!”
Tạ Dịch Vi nghe xong thì ngẩn người, trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới nở nụ cười gượng:
“À… là cô nương nhà ai vậy? Mau nói ta nghe xem nào.”
Tô Trường Sam cắn răng, không nói gì.
“Nhìn ngươi kìa, còn xem ta là bạn hay không? Cô nương ấy tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tính tình ra sao? Đẹp không?”
Tạ Dịch Vi lải nhải mãi không dứt, Tô Trường Sam hít sâu một hơi, nở nụ cười quái lạ: “Tạ Dịch Vi… không phải cô nương!”