Tạ Nhị Gia bị đày ra biên cương, Nhị Phòng giao cho Thiệu di nương quản lý. Nhưng Thiệu di nương lại dính vào tai tiếng với gia nhân, khiến Mẫn thị, vì tương lai của con gái, phải đến cầu xin Cao Ngọc Uyên nhận mình vào ở nhờ.
Cao Ngọc Uyên lo sợ cô em gái cùng cha khác mẹ sẽ oán hận nếu biết sự thật trong tương lai, nên đã khéo léo từ chối. Mẫn thị không còn đường lui, đành dắt con gái đến nương nhờ Đại Phòng.
Khi ấy, lão phu nhân vẫn còn sống, thương tình vì đó là cốt nhục của con trai, nên đã lệnh cho Cố thị thu nhận mẹ con Mẫn thị, thậm chí còn cho họ một tiểu viện riêng biệt.
Cố thị vốn không muốn, nhưng ngại mặt mũi lão phu nhân, đành miễn cưỡng đồng ý, lại dặn dò người dưới phải trông chừng thật kỹ.
Thế là, mẹ con Mẫn thị an phận sống trong Đại Phòng Tạ phủ.
Mẫn thị là người khéo léo, hiểu ý, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phòng thêu thùa, chơi đùa cùng con gái, chưa từng đi lung tung hay gây chuyện thị phi. Chỉ đến dịp lễ tết, nàng mới dẫn con gái đi hành lễ với các bậc trưởng bối.
Cố thị thấy nàng ngoan ngoãn biết điều, dần cũng không còn sai người theo dõi. Ngày qua ngày, cả Đại Phòng gần như quên mất ở viện Cúc Hoa vẫn còn một mẹ con nhà Mẫn thị.
Nhưng đúng vào lúc mọi người đã quên, lại có một người chưa từng quên. Không những không quên, hắn còn thường xuyên lén đến tiểu viện ấy, lúc thì mang đồ ăn cho cô con gái, lúc thì tặng Mẫn thị cây trâm cài, khi lại mua vải đẹp cho mẹ con họ.
Người ấy, là Tạ đại gia Tạ Dịch Bình.
Tạ Dịch Bình để ý đến Mẫn thị không phải mới đây. Ngay từ khi mới vào kinh, chỉ thoáng nhìn thấy nàng từ xa, hắn đã khắc ghi hình bóng ấy trong lòng.
Phụ nữ bị bỏ rơi vốn dĩ hiếm người có nhan sắc tầm thường, còn Mẫn thị lại sở hữu vẻ đẹp như nước, nét kiều diễm tựa hoa, bảo sao Tạ Nhị Gia từng một thời nâng niu nàng như ngọc.
Sau khi sinh con gái, Mẫn thị càng như trái đào mật chín mọng, dù ăn mặc đơn sơ nhưng vẻ mặn mà, dịu dàng toát ra lại khiến người ta không thể rời mắt.
Tạ Dịch Bình ngoài mặt vẫn làm như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại bứt rứt như mèo cào. Dù hắn cố kiềm chế, không dám vượt quá giới hạn, nhưng tâm trí sớm đã không còn bình yên.
Thế rồi, biến cố xảy ra. Tạ phủ rối ren, mẹ con Mẫn thị lại chuyển vào nương nhờ Đại Phòng. Hắn mừng thầm, mượn cớ thuyết phục lão phu nhân giữ họ lại. Việc sắp xếp viện Cúc Hoa ở góc khuất Đại Phòng cũng là chủ ý của hắn.
Lần đầu hắn ra tay là vào sinh nhật của cô con gái. Trong khi cả phủ đều quên, hắn lại mang quà đến, còn mua rượu mừng. Mẫn thị cảm động, ngồi cùng hắn uống vài chén.
Ai ngờ, rượu đã bị pha thuốc.
Khi nàng ngã xuống giường, thân thể mềm nhũn, Tạ Dịch Bình ôm lấy nàng, lột từng lớp xiêm y. Dưới ánh trăng hờ hững hắt qua cửa sổ, hắn đã chiếm lấy nàng.
Sáng hôm sau, khi Mẫn thị tỉnh dậy, nàng khóc lóc đòi chết.
Nhưng Ta Tạ Dịch Bình chỉ lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn chết hôm nay, ngày mai ta sẽ đuổi con gái ngươi ra khỏi phủ. Nếu muốn sống, hãy ngoan ngoãn bên ta. Nếu ngươi chịu sinh cho ta một đứa con trai, ta sẽ nâng ngươi lên làm thiếp.”
Mẫn thị kinh hoàng, sợ hãi, cuối cùng đành nhẫn nhịn.
Ban đầu, nàng còn oán trách. Nhưng dần dà, sự oán trách ấy biến thành tình yêu.
Tạ Dịch Bình tuy không có tài văn chương như Tạ Nhị Gia, nhưng rất giỏi buôn bán. Hắn hiểu ý nàng, một cái liếc mắt, một tiếng thở dài, hắn đều nắm rõ. Không những vậy, hắn còn âm thầm chu cấp cho mẹ con nàng.
Một người phụ nữ đơn độc nuôi con, bỗng có một người đàn ông mạnh mẽ làm chỗ dựa, lại còn quan tâm, chăm sóc đến vậy, hỏi sao nàng không xiêu lòng?
Thế là tình cảm âm thầm bùng cháy. Trừ những ngày đặc biệt, Tạ Dịch Bình gần như không đêm nào rời khỏi viện Cúc Hoa.
Nhưng thế gian này làm gì có bức tường nào mà không lọt gió. Chuyện đến tai Cố thị.
Cố thị là hạng người thế nào? Đó là kiểu người dám lật cả bàn ăn lên đấy! Vừa tức đến ngửa cổ, bà ta đã dẫn theo một đám nha hoàn bà tử, khí thế bừng bừng xông thẳng vào viện Cúc Hoa.
Nào ngờ, chồng bà ta vừa nhận tin đã vội chạy tới, không nói không rằng, đã ném thẳng một miếng ngọc dương chi hảo hạng mà mình luôn mang theo xuống dưới chân Cố thị.
Cố thị lập tức mặt trắng bệch. Ý của chồng bà rất rõ ràng, làm gì thì làm, phải để lại cho nhau một đường lui. Bà muốn gì, ta đều có thể cho; nhưng nếu bà ép ta đến đường cùng, thì cá chết lưới rách cũng chẳng ngại!
Lửa giận trong lòng Cố thị bốc lên ngùn ngụt, hôm sau lập tức ngã bệnh.
Trời ơi, thật là nghiệt duyên! Anh chồng lại đi ngủ với em dâu, còn thể thống gì nữa?!
Mà Tạ đại gia thì tất nhiên chẳng cần thể thống. Tấm vải che xấu hổ đã bị vạch trần, người cũng quang minh chính đại chạy sang viện Cúc Hoa, coi như chính thức công khai rồi.
Kết quả là chưa đầy nửa năm sau, Mẫn thị không phụ kỳ vọng, mang thai rồi.
Cao Ngọc Uyên khẽ thở dài: “Đại bá mẫu tìm đến ta để tố cáo, là muốn ta ra mặt đuổi Mẫn di nương đi, hay muốn ta bốc thuốc sẩy thai, giết đứa con hoang đó?”
Cố thị nước mắt hòa lẫn phấn son, siết chặt khăn tay trong tay, yếu ớt nói: “Ta chỉ muốn xin vương phi phân xử công bằng, trên đời này làm gì có chuyện như vậy chứ?”
“Cái lý này, người không nên tìm ta phân xử, nên đi hỏi đại gia. Người hỏi ông ấy, tại sao lại làm ra chuyện như vậy?”
Sắc mặt Cố thị từ trắng chuyển sang xanh, thầm nghĩ: Nếu ta dám đi hỏi lẽ phải với ông ấy, thì cái con tiện nhân kia còn có cơ hội mang thai à?!
Cố thị không lên tiếng, mà Cao Ngọc Uyên cũng im lặng không nói gì.
Nhà đại phòng trên có Tạ lão gia, dưới có con cái của Cố thị, trong khi bên này Cao Ngọc Uyên đang đau buồn vì cái chết của Hàn lão tiên sinh, chẳng hơi đâu mà quan tâm đến những chuyện cỏn con trong nội trạch đại phòng.
Phận đàn bà mà, hoặc là nhịn, hoặc là tàn nhẫn, không có con đường thứ ba.
Thấy Cao Ngọc Uyên không nói gì, Cố thị bỗng cảm thấy bất an, nghiến răng nói: “Vương phi à, nếu như muốn nạp Mẫn thị vào phòng cũng không phải không được… chỉ là cái thân phận của con bé đó…”
Lúc này Ngọc Uyên mới hiểu mục đích thật sự của Cố thị đến đây, nàng liếc nhìn La ma ma phía sau, giả vờ không hiểu, hỏi: “Thân phận con bé thì sao?”
“Con bé là cốt nhục của Nhị gia, nuôi ở đại phòng chúng ta thì ra thể thống gì nữa? Tương lai đứa trong bụng Mẫn thị sinh ra, lớn lên rồi biết rõ thân thế, thì mặt mũi đích mẫu như ta để vào đâu?”
“Ý của đại bá mẫu là…”
“Một là, hãy danh chính ngôn thuận nạp Mẫn di nương vào phòng, ta nể mặt máu mủ của đại gia mà cho ả ta một con đường sống; hai là, xin vương phi ban cho ta một dải lụa trắng, để ta chết cho rồi, sống cái kiểu bị người ta chỉ trỏ sau lưng thế này, ta chịu hết nổi rồi!”
Cố thị nói xong thì òa khóc nức nở.
Bà vốn đã có dáng người phúc hậu, giờ lại gào khóc thì chẳng ra được vẻ mong manh như “hoa lê đẫm mưa” gì cả, mà chỉ khiến Ngọc Uyên thấy phiền lòng.
Cao Ngọc Uyên cũng đã hiểu rõ: Cố thị không thể chấp nhận đứa con của Tạ nhị gia, mà bản thân nàng và đứa bé đó vốn dĩ là chị em cùng cha khác mẹ, nên mới bị kéo vào chuyện này.
La ma ma tiến lên một bước: “Đại thiếu phu nhân, nô tỳ xin mạo muội hỏi một câu, những điều người đang tính toán, đã từng hỏi Mẫn di nương chưa?”
“Ả ta ư?”
Cố thị cười nhạt: “Một con tiện tì mà thôi, nạp thì nạp, giết thì giết, đâu tới lượt ả ta có quyền lên tiếng. La ma ma, bà đừng không tin, nếu bắt Mẫn thị chọn giữa đứa con gái và cái thai trong bụng, thì nhất định ả ta sẽ chọn cái trong bụng mình thôi!”
Theo đại gia chẳng phải tốt hơn sao? Có thịt cá, có lụa là gấm vóc, mưa không dính, gió không thổi. Nếu sinh được con trai, còn có thể được chia phần gia sản, nửa đời sau không lo ăn mặc!
La ma ma suy nghĩ một chút, rồi lại hỏi: “Vậy ý của đại gia là thế nào?”