Site icon TruyenVnFull

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên - Chương 456

Nửa canh giờ sau.

Xe ngựa của phủ Ninh Quốc Công rời khỏi cửa hông, chạy thẳng về phía nam, cuối cùng dừng lại ở cửa hông phủ Phúc Vương. 

Lục Trưng Bằng bước xuống xe, đi thẳng vào thư phòng. 

Đêm ấy, đèn trong thư phòng của Phúc Vương sáng rực suốt nửa đêm. 

… 

Không chỉ thư phòng của Phúc Vương, mà trong phòng của Tô Thế Tử tại phủ Vệ Quốc Công, ánh đèn cũng không tắt suốt cả đêm. 

Tô Trường Sam lần thứ mười nằm xuống, rồi lại lần thứ mười một bật dậy, miệng lẩm bẩm: “Hắn rốt cuộc muốn nói gì đây?” 

Bên ngoài, Đại Khánh đang ôm đầu khổ sở lắng nghe những lời chủ nhân thì thầm. 

Nghe nói Tạ Tam Gia sẽ ở lại chùa Diên Cổ một thời gian, Thế Tử gia sợ núi lạnh, đã cho người mang áo choàng mới tinh đến. 

Nào ngờ, Tạ Tam Gia không nhận, chỉ lạnh lùng nhắn lại: “Làm phiền chuyển lời tới Thế Tử gia: Đời người có điều nên làm, có điều không nên làm; có điều nên yêu, có điều không nên yêu; có điều nên cầu, có điều không nên cầu; có điều được, có điều không được, tất cả đều là mệnh, không thể cưỡng cầu.” 

Đại Khánh mang theo đầu óc hoang mang trở về thuật lại, khiến Thế Tử gia đứng hình ngay tại chỗ. Từ đó đến giờ, ngài cứ thấp thỏm không yên, mãi chẳng thể ngồi yên. 

Đại Khánh nghĩ bụng: “Có gì mà phải suy diễn chứ? Lỡ đâu đó chỉ là cảm khái nhất thời của Tam Gia vì mất đi ân sư thì sao? Sao lại ngốc như vậy?” 

Nhưng Tô Trường Sam không nghĩ thế. 

Hắn cho rằng những lời đó Tạ Dịch Vi chỉ rất nói với mình. Vì sao? Tất nhiên là vì có điều muốn gửi gắm. 

Từ khi quen biết tới nay, hắn chưa từng nghe người ấy nói lời nghiêm túc, ngoại trừ lần định hôn với Thẩm Ngũ tiểu thư. 

Nghĩa là, Tạ Dịch Vi chỉ nói lời nghiêm túc khi gặp việc cực kỳ quan trọng. 

Mất đi Hàn lão tiên sinh đúng là đại sự với Tạ Tam Gia, nhưng ngoài chuyện đó, còn điều gì có thể khiến hắn nghiêm túc đến vậy? 

Tô Trường Sam trầm ngâm, thở sâu một hơi, mắt nhìn lên trần nhà mà vẫn thất thần, rồi buông người ngã xuống giường. 

Trong cơn mơ hồ, ý thức của hắn trôi nổi, chìm nổi, trước mắt hiện ra bóng dáng một người mặc áo xanh. 

Người ấy đứng giữa ánh mờ mịt, dáng vẻ thoải mái, ngoảnh lại nở nụ cười hờ hững. 

Tô Trường Sam vội vươn tay níu lấy, cảm giác như đã dốc hết sức mình. 

Nhưng ánh mắt người ấy bỗng trở nên lạnh lẽo, quay người bỏ đi. 

Tô Trường Sam thì thầm gọi một tiếng: “Dịch Vi!” 

Chợt giật mình tỉnh giấc. 

Hóa ra, chỉ là một giấc mơ. 

Tô Trường Sam đổ mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt như vừa chết đi sống lại. 

“Hắn biết rồi! Chắc chắn là hắn đã biết rồi!” 

… 

Nhưng người có sắc mặt tái nhợt đâu chỉ có một mình Tô Trường Sam. 

“Tam Gia, nô tỳ đã nấu bát canh táo đỏ, ngài dùng một chút đi, sắc mặt không được tốt lắm.” 

Thanh Nha đặt khay xuống bàn, sau đó đi đến góc phòng, thêm một khối than bạc vào lò. 

Tạ Dịch Vi ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, chỉ xua tay. 

Thanh Nha im lặng một lúc, rồi lấy một chiếc áo khoác từ giá, choàng lên người hắn: “Nô tỳ ở ngoài, nếu Tam Gia có gì cần thì cứ gọi.” 

Tạ Dịch Vi mở mắt, đôi mắt hõm sâu vì những đêm không ngủ, ánh lên nét u buồn khiến Thanh Nha nhìn mà lòng xót xa, không dám nhìn thêm, chỉ cúi đầu lui ra ngoài. 

Tạ Dịch Vi không buồn bã, cũng chẳng phải vì ân sư. 

Hàn lão tiên sinh đồng hành cùng hắn hơn mười năm, sự ra đi của ông vốn đã được dự liệu. Tiên sinh ra đi không đau đớn, lại được yên nghỉ nơi thanh tịnh, hắn cảm thấy yên lòng. 

Điều khiến hắn bận tâm là “người kia”, vị Thế Tử của phủ Vệ Quốc Công. 

Từ ngày biết được tâm tư của đối phương, Tạ Dịch Vi chưa có đêm nào ngủ yên. Nhắm mắt lại, hắn lại lập tức thấy đôi mắt Tô Trường Sam, đôi mắt vẫn thường ánh lên ý cười hờ hững. 

Đôi mắt ấy, hóa ra luôn ẩn chứa một điều gì đó mà hắn chưa từng chú ý. 

Bây giờ nghĩ lại, Tạ Dịch Vi chỉ muốn tát mình một cái thật mạnh. 

“Tạ Dịch Vi, ngươi bị mù à!”

Nhưng đồng thời, trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi oán hận vô cớ với Tô Trường Sam. 

“Tô Trường Sam, ngươi cũng mù quáng như ta. Một nam nhân như ngươi, có gì đáng để ta bận tâm? Lại càng không đáng để ngươi phải hao tâm tổn trí vì ta!” 

“Thật muốn tát cho ngươi tỉnh lại!” 

Mấy ngày đầu, mỗi khi nghĩ về chuyện đó, Tạ Dịch Vi đều tức giận đến mức gan như bốc hỏa. Nhưng sau vài ngày, cơn giận lắng xuống, hắn lại cảm thấy bản thân mang tội lỗi nặng nề, thậm chí còn có ý nghĩ bỏ trốn để trốn tránh trách nhiệm.

Người như hắn, khí đối mặt với chính mình lại chẳng nói một lời, thà rằng tự ôm lấy đau khổ. Nếu không phải đêm đó hắn tình cờ phát hiện sự việc trong cơn nửa tỉnh nửa mê, thì không biết người kia định giấu đến bao giờ?

Trong sự giằng xé ấy, Tạ Dịch Vi mới nói với Đại Khánh những lời hôm trước. Những lời đó, không chỉ nói để người kia nghe mà còn nói để tự răn mình.

Dù rằng thời đại này chuyện tình nam nam không phải điều quá lớn lao, nhưng lễ nghĩa cương thường và đạo lý âm dương đã khắc sâu như lưỡi dao trong tâm khảm Tạ Dịch Vi. Hắn tuyệt đối không cho phép bản thân làm ra chuyện trái thiên nghịch đạo như vậy.

Việc nhân dịp tiên sinh qua đời mà ở lại chùa vài ngày cũng là cách để hắn tĩnh tâm, kiềm chế bản thân. Nhưng vì cớ gì lòng hắn vẫn luôn bứt rứt không yên?

Tạ Dịch Vi cầm lấy quyển “Kinh Kim Cang”, từng chữ từng câu niệm xuống. Chắc chắn là tâm tu của mình chưa đủ, định lực chưa đủ.

*

Trong phủ An Thân Vương, Lý Cẩm Dạ bước từ phòng tắm ra, Cao Ngọc Uyên tiến lên giúp hắn lau khô tóc.

“Nghe nói hôm nay đại phu nhân Tạ gia đến?” Lý Cẩm Dạ hỏi.

“Ừ.” Cao Ngọc Uyên trả lời đơn giản.

“Nếu nàng thích đứa trẻ đó, hãy nhận về nuôi trong phủ. Có thêm một đứa trẻ cũng giúp nàng khuây khỏa phần nào.”

Cao Ngọc Uyên nhíu mày, không nói.

Lý Cẩm Dạ xoay người nhìn nàng, trong mắt thoáng hiện vẻ áy náy. Hắn định nói thêm nhưng chỉ nghe thấy nàng cười nhạt: “Ta quản lý cả một vương phủ lớn thế này, thêm vào đó là chuyện Tạ gia, rồi còn việc trong phủ Tam thúc. Ta bận tối mặt mày, nào có rảnh rỗi mà cần đứa trẻ để giải khuây?” 

Lý Cẩm Dạ bật cười, giọng dịu dàng: “Vương phi đại nhân vất vả rồi. Ta chỉ sợ nàng…” 

“Sợ ta nhất định phải có một đứa con sao?” Cao Ngọc Uyên giận đến mức ném khăn vào người hắn: “Chàng thật sự xem thường ta đến vậy sao?” 

Lý Cẩm Dạ nhặt khăn lên, bước lại gần nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn tình cảm. Cao Ngọc Uyên quay mặt đi, không thèm để ý.

Hắn dứt khoát nắm lấy cằm nàng, mỉm cười: “Chỉ nói một câu đã khiến nàng tức giận thế này, sau này ta phải làm sao để dỗ nàng đây?” 

Câu cuối, vốn dĩ hắn định nói “sau này nếu ta không còn, ai sẽ dỗ nàng”, nhưng nghĩ tới hậu quả, hắn vội nuốt lại.

Nghe chuyện đứa trẻ kia, hắn suy nghĩ một lúc lâu. Nếu nhận đứa trẻ ấy vào phủ, cũng không phải chuyện xấu. Thứ nhất, nó có huyết thống gần gũi với Cao Ngọc Uyên; thứ hai, sau này, nếu hắn thật sự không ở đây nữa, đứa trẻ có thể làm bạn với nàng. Nếu là con trai, lớn lên sẽ lập gia đình, sinh con đẻ cái, chẳng phải Cao Ngọc Uyên sẽ được quây quần bên con cháu hay sao?

Cao Ngọc Uyên hất tay hắn ra, gắt giọng: “Đứng có động tay động chân, ai cần chàng dỗ?” 

“Được, không dỗ, vậy ta hôn nàng được chứ?” 

Lý Cẩm Dạ cười cợt, làm động tác muốn hôn nàng. Cao Ngọc Uyên vội né tránh, ai ngờ hắn giả vờ hôn nhưng lại thực sự cù nàng. Nàng bật cười khúc khích, vừa cười vừa kêu lên: “Tha cho ta! Tha cho ta đi!” 

Lý Cẩm Dạ cười, ghé sát tai nàng thì thầm: “Sáng nay lên triều, Tấn vương dâng tấu xin đi phía Đông để thị sát đê điều.” 

Tai bị hơi thở của hắn làm ngứa, nàng rụt đầu lại, nép vào lòng hắn: “Tấn vương giờ đã lớn, biết tiến biết lùi, chủ động tránh xa cuộc tranh giành giữa chàng và Phúc vương. Chủ ý này chắc là của Lệnh Quý phi. Hoàng thượng có đồng ý không?” 

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ thoáng trầm xuống, thấp giọng đáp: “Điều lạ là, Hoàng thượng không đồng ý.” 

“Tại sao?” Cao Ngọc Uyên ngạc nhiên hỏi. 

Exit mobile version