Site icon TruyenVnFull

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên - Chương 458

Trong Ngự Thư Phòng.

Lục Trưng Bằng cười nhạt: “Hoàng thượng, thần đã điều tra rõ, lời của Tiền đại nhân về trận chiến ở thành Lương Châu không phải vu khống. Quả thực có một đội thần binh bất ngờ xuất hiện. Không chỉ có đám tù binh trong ngục làm chứng, mà còn có hàng chục bách tính thành Lương Châu đều tận mắt chứng kiến.” 

Ánh mắt Bảo Càn Đế lạnh lùng rơi xuống người Tiền Nhược Nguyên. Tiền Nhược Nguyên liều mình nhìn trộm qua phía Lý Cẩm Dạ, vừa quỳ vừa than khóc: “Hoàng thượng, thần thật sự bị oan!” 

Bảo Càn Đế cười nhạt trong lòng: “Đến ngay cả nữ nhân như An Thân Vương phi mà ngươi còn đấu không lại, trẫm để ngươi dừng chức tự kiểm điểm đã là khoan dung rồi.”  

Lý Cẩm Dạ liếc về phía Tây Bắc, chậm rãi nói: “Nếu quả thực có đội quân ấy, được dịp, bổn vương nhất định sẽ bái kiến ân nhân cứu mạng. Nếu không có họ, giờ này bổn vương đã cùng Diêm Vương uống rượu dưới địa phủ rồi.” 

Bảo Càn Đế gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Trưng Bằng: “Ninh Quốc Công, nếu ngươi đã cất công điều tra, vậy có tìm ra được đội quân này là người phương nào không?” 

Lục Trưng Bằng cố nén vẻ đắc ý, nghiêm mặt đáp: “Bẩm Hoàng thượng, thần đã điều tra được chút manh mối.” 

“Trình bày rõ.” 

“Theo lời kể của người dân địa phương, đội quân này ai nấy đều cưỡi ngựa cao lớn, tay cầm trường đao, mặt và đầu bịt kín không rõ lai lịch.” 

Lý Cẩm Dạ cười nhạt: “Làm việc thiện mà không lưu danh, đúng là anh hùng. Không giống có kẻ chỉ biết bám víu vào những chuyện nhỏ nhen không buông.” 

Mỗi chữ mỗi câu của hắn đều sắc bén, mang khí thế áp bức khiến không khí trong phòng như bị nén chặt. 

Lục Trưng Bằng không lấy làm giận, lại còn cười: “Anh hùng vẫn là anh hùng, nhưng nếu anh hùng ấy trong lòng có ý riêng thì sao?” 

Bảo Càn Đế nhíu mày, giọng lạnh băng: “Lục Trưng Bằng, lời này của ngươi là có ý gì?” 

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” 

Tiền Nhược Nguyên quỳ gối bò tới vài bước, giọng run rẩy: “Thần từng hỏi đám tù binh, bọn chúng nói ngựa của những người đó không phải giống ngựa phía Tây mà giống ngựa của Bắc Địch. Ngựa Bắc Địch cao lớn, khỏe mạnh, chân sau vô cùng dẻo dai.” 

“Không chỉ vậy!” 

Lục Trưng Bằng lấy ra một con dao găm từ trong áo, giơ cao lên trên đầu: “Hoàng thượng, xin ngài xem, hình vẽ khắc trên con dao này giống hệt với hình vẽ trên dao găm của người Bồ Loại năm xưa.” 

“Bồ Loại của Bắc Địch?” 

Sắc mặt Bảo Càn Đế bỗng thay đổi không ngừng. 

Lý Cẩm Dạ thong thả vuốt phẳng nếp áo, mỉm cười.

Trăm phương nghìn kế, cuối cùng vẫn để Lục gia các ngươi chiếm tiên cơ. Điều ta lo sợ nhất cuối cùng cũng đến. Làm sao để giữ được A Cổ Lệ đây? 

Hắn nghiến răng, giọng nói đầy chế nhạo: “Lục Trưng Bằng, ngươi vì chủ tử mà không ngại vạn dặm xa xôi, lại còn mang con dao này tới đây. Giờ ngươi định nói gì? Rằng những người cứu ta là người Bồ Loại sao?” 

Khóe môi Lục Trưng Bằng cong lên: “Đúng vậy. Trên người vương gia có dòng máu của người Bồ Loại. Chỉ khi ngài gặp nguy hiểm, họ mới vội vã ra tay tương trợ.” 

Lý Cẩm Dạ nhìn thoáng qua Hoàng đế, đôi mắt chợt đỏ ngầu như ngấm máu: “Vậy ý ngươi là, cuộc thảm sát năm xưa vẫn còn kẻ sống sót sao?” 

“Đúng!” 

Đôi mắt Lục Trưng Bằng hiện lên tia sắc lạnh, hạ quyết tâm: “Vào đêm cuối năm, có người mang một xe lễ vật đến phủ An Thân Vương. Xe ấy không ghi tên người gửi, cũng không được nhập kho mà chuyển thẳng vào nội viện của vương gia và vương phi. Thần đã cho người điều tra kỹ, bọn họ đi theo thương đoàn Bắc Địch vào kinh. Nếu không có người Bồ Loại, thì ai sẽ tặng lễ vật cho ngài?” 

Lý Cẩm Dạ mỉm cười, tiếng cười nhạt lẽo đến thấu xương: “Ta đường đường là vương gia, đến nhận một món quà cũng ở dưới con mắt của Lục đại nhân ngươi sao?” 

“Ta…” Lục Trưng Bằng á khẩu, sắc mặt tím tái nhưng vẫn gắng gượng: “Không thể trách ta, chỉ trách vương gia ngài bí mật cấu kết với tặc nhân Bồ Loại thôi!” 

“Tặc nhân?” Ánh mắt Lý Cẩm Dạ sắc bén: “Xin hỏi Lục đại nhân, tặc nhân nào?” 

“Thì là bọn người Bồ Loại các ngươi! Những kẻ này sớm đã đáng chết!” 

Lý Cẩm Dạ bỗng nhiên bật cười: “Đáng chết? Thế Bồ Loại đã phạm phải tội ác tày trời nào để phải chịu thảm sát diệt tộc, bị coi là tặc nhân?” 

Giọng hắn trầm xuống, như lưỡi dao cắt sâu vào lòng người: “Chúng ta giết phụ mẫu ngươi? Hay c**ng b*c vợ ngươi?” 

“Ngươi… ngươi…” 

Những lời sắc nhọn như đao kiếm thốt ra từ miệng An Thân Vương, còn uy nghiêm và sát khí hơn nhiều lời mắng nhiếc nào của vương phi.

Lục Trưng Bằng ngẩng mặt, rồi bất ngờ quỳ sụp xuống trước Hoàng đế, kêu lớn: “Hoàng thượng, đây không chỉ là chất vấn thần, mà còn là chất vấn cả ngài! Hoàng thượng, An Thân Vương có dị tâm!” 

Câu nói ấy tựa sét đánh ngang tai. Ánh mắt Bảo Càn Đế như điện quang chiếu thẳng vào Lý Cẩm Dạ. 

Lục Trưng Bằng ngồi thẳng lưng, khuôn mặt hiện lên vẻ quyết tuyệt đầy dứt khoát. 

“Hoàng thượng, hơn mười năm trước, vua Bồ Loại ôm dã tâm to lớn, ngoài mặt thì cúi đầu thần phục Đại Tân quốc, nhưng thực chất lại âm thầm thống nhất mười mấy bộ lạc Bắc Địch, mưu đồ chống lại thiên triều. Vì muốn Đại Tân quốc trường tồn thịnh vượng, người mới lệnh cho Bạch Phương Sóc tiêu diệt dị tộc Bồ Loại. Cớ sao khi đến miệng An Thân Vương, Bồ Loại lại hóa thành vô tội? Hoàng thượng, hắn là con trai ruột của người, vậy mà lại oán cha, đúng là đại họa sắp ập tới!” 

“Nghiệt súc!” Bảo Càn Đế bất ngờ đứng bật dậy khỏi long ỷ, tay cầm nghiên mực bên cạnh, ném mạnh về phía trước: “Ngươi thực sự oán trách trẫm sao?” 

Cú ném chuẩn xác, nghiên mực đập thẳng vào ngực Lý Cẩm Dạ. Một cảm giác tê dại lan khắp lồng ngực hắn, trái tim đau đớn đập thình thịch như muốn vỡ tung. 

Hắn không biết lúc này trong lòng hoàng đế đang nghĩ gì, cũng không đoán xem ông ta có nghe lọt những lời mình nói không. Trong tâm trí hắn chỉ còn lại âm thanh của những nhát đao chém vào gió, tiếng ca bi tráng hòa trong biển lửa thiêu cháy thảo nguyên, những linh hồn trung nghĩa bị nghiền nát thành tro bụi. 

Những ác mộng đáng sợ chỉ xuất hiện trong giấc ngủ giờ đây lại hiện lên rõ mồn một. Lý Cẩm Dạ đau đớn đến mức thần trí như muốn tan rã. Ánh mắt hắn rơi xuống nghiên mực đã vỡ thành hai mảnh dưới đất, đôi bàn tay run rẩy giơ lên ôm lấy trán, giọng khàn đặc: “Người là vua, ta là thần. Vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Hoàng thượng, người nói xem, ta dám oán sao?” 

“Vương gia!” Lý công công nghe thấy câu này, sợ đến hồn xiêu phách tán, vội vàng thốt lên: “Xin ngài cẩn ngôn!” 

“Để hắn nói! Để hắn nói!” Hoàng đế run rẩy chỉ tay vào Lý Cẩm Dạ, ánh mắt tràn ngập giận dữ. 

Lý Cẩm Dạ từ từ quỳ xuống, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng: “Con không chê nương xấu, chó không chê nhà nghèo. Nhi thần từ nhỏ sinh ở Bồ Loại, lớn lên ở Bồ Loại, Đại Tân quốc với nhi thần mà nói chẳng khác nào nơi xa lạ. Hoàng thượng vì xã tắc, vì bách tính thiên hạ mà tàn sát cả tộc, là An Thân Vương, nhi thần không dám oán. Nhưng đúng như lời Lục Trưng Bằng nói, nửa dòng máu trong cơ thể nhi thần là của người Bồ Loại. Vì nửa dòng máu này, chẳng lẽ nhi thần không thể oán trách? Chẳng lẽ không nên oán trách?” 

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự bất bình nhìn hoàng đế, định mở miệng tiếp nhưng đột nhiên một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng hắn. 

Bảo Càn Đế thấy hắn kích động đến mức như vậy, cơn giận cũng tiêu tan một nửa. 

Lý Cẩm Dạ dùng tay áo lau sạch vết máu bên môi, cười nhạt: “Đến cả nửa dòng máu này cũng không được phép oán, vậy thì sinh nhi thần ra làm gì? Đã sinh nhi thần ra, tại sao lại gửi nhi thần đi? Nếu từ nhỏ nhi thần được lớn lên trong cung, sống ở Đại Tân, chẳng phải sẽ không có chuyện gì xảy ra sao? Phụ hoàng, ngay từ khi sinh ra nhi thần đã là một sai lầm, sống đến giờ càng là sai lầm. Để đến hôm nay, một tên tiểu nhân như Lục Trưng Bằng cũng có thể tùy tiện đổ nước bẩn lên người nhi thần. Có phải chỉ khi nhi thần chết, mọi thứ mới được yên bình không? Nếu vậy…” 

Hắn từ từ đứng dậy, đầu hơi cúi xuống, giống như muốn cười nhưng nụ cười lại không hiện lên môi: “Xin phụ hoàng ban cho nhi thần một chén rượu độc.” 

Exit mobile version