Site icon TruyenVnFull

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên - Chương 464

Trên tường thành, Bảo Càn Đế lặng lẽ vuốt chiếc nhẫn ngọc, ánh mắt nhìn xa xăm. Thoáng tính nhẩm, chỉ vài ngày nữa là đến ngày mùng hai tháng hai, ngày “Long Đầu Khởi”. 

Nhớ lại những năm tháng xưa, ngày này ông thường cùng Cao thị leo l*n đ*nh cao ngắm cảnh. 

Thời gian tựa dòng nước trôi qua, không thể níu giữ. Cao thị giờ đây đã nằm sâu trong quan tài, hóa thành một nắm tro tàn. 

Chu Khải Hằng bước tới, cúi chào hoàng đế. 

Hoàng đế hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?” 

Chu Khải Hằng cân nhắc một chút, cẩn trọng đáp: “Bẩm hoàng thượng, bên ngoài đều yên bình.” 

Bảo Càn Đế gật đầu: “Chuyện của An Thân Vương, khanh thấy trẫm nên xử trí ra sao?” 

Chu Khải Hằng không tự chủ được mà nín thở, sau một hồi mới dám nói nhỏ: “Thần không dám bàn luận bừa.” 

“Cứ bàn đi!” 

Chu Khải Hằng bất đắc dĩ, đành thấp giọng thưa: “Trận chiến ở Lương Châu, An Thân Vương liều mình giữ thành, ngăn cản đại quân nhà họ Diệp, bảo vệ giang sơn Đại Tân. Chỉ bằng công lao ấy, thần đã tâm phục khẩu phục. Nếu Hoàng thượng vì chuyện của tộc Bồ Loại mà xử trí ngài ấy… e rằng sẽ khiến lòng người nguội lạnh.” 

Nếu là trước đây, Chu Khải Hằng chắc chắn sẽ không bao giờ nói giúp tên nhóc con Lý Cẩm Dạ nửa lời. 

Nhưng giờ thế cục đã khác, con gái ông được ban hôn với Tô Trường Sam. Mà hai người kia lại là sinh tử chi giao, phúc cùng hưởng, họa cùng chia. Điều này ông không thể không hiểu. 

“Xem ra khanh muốn nói giúp hắn?” 

Chu Khải Hằng vội quỳ xuống: “Hoàng thượng ban hôn tiểu nữ cho Tô thế tử, thần dù không muốn cũng phải nói vài lời công bằng vì vương gia. Trên đời này, làm phụ mẫu ai cũng mong con mình tốt đẹp, cả đời lo lắng cũng không đủ.” 

Lời nói của Chu Khải Hằng thật khéo léo, như đánh trúng tâm tư hoàng đế. Ông làm sủng thần nhiều năm không phải không có lý do. 

Hai người con trai của hoàng đế, một người là An Thân Vương, người kia là Phúc Vương, âm thầm đấu đá không ngừng. Làm cha đứng giữa, dạy bảo cũng không được, can ngăn cũng không xong. Yêu bên nào thì thành thiên vị, không yêu bên nào thì trở thành lãnh đạm. Càng nghĩ, lòng ông càng mệt mỏi. 

“Thôi, theo trẫm đi một vòng quanh tường thành.” 

“Vâng, hoàng thượng!” 

Hai người một trước một sau, lặng lẽ bước đi. 

*

Nửa tuần trà sau, hoàng đế quay lại ngự thư phòng, gọi Lý công công: “Dặn ngự thiện phòng làm thêm vài món mà An Thân Vương thích, mang qua cho hắn.” 

Lý công công ngẩn ra giây lát, rồi cúi đầu đáp: “Hoàng thượng, nô tài đã cho người mang qua hằng ngày, nhưng vương gia chỉ động vài đũa.” 

Hoàng đế trầm ngâm một hồi, nói: “Vậy thì đưa An Thân Vương phi vào cung ở vài ngày đi.” 

“Tuân lệnh!” 

Lý công công vội vàng lui ra, vừa bước qua cửa thì nghe giọng hoàng đế thoảng qua: “Bồ Loại… mãi là cái gai trong lòng trẫm.” 

Cả người Lý công công run lên, suýt nữa bước hụt mà ngã xuống bậc thềm. 

*

Cao Ngọc Uyên vào cung khi trời đã tối. 

Nàng đi sau Lý công công, trên tay ôm một bọc hành lý, bên trong toàn là áo sạch sẽ của Lý Cẩm Dạ. 

Đến nội viện, cấm vệ quân tiến tới kiểm tra. Bọc hành lý bị lật tung, từng món đồ bị săm soi. 

Cao Ngọc Uyên nén giận, ánh mắt hiện lên ý muốn chặt đứt những bàn tay kia. 

Lúc này, trong viện đã sáng đèn. Lý Cẩm Dạ vẫn ngồi trên ghế tre. Những chú chim sẻ trên cây từ lâu đã về tổ. Đột nhiên, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, rất quen thuộc. 

Lý Cẩm Dạ bất giác đứng dậy. Ngoài cửa viện, ánh đèn lồng vàng nhạt dần tiến gần. Dù chưa thấy rõ người, hắn đã nghe tiếng gọi dịu dàng: “Lý Cẩm Dạ.” 

Trong lòng hắn trào lên một niềm vui âm ỉ, chưa kịp mở miệng, một thân hình mềm mại đã lao vào lòng. 

Hắn thở dài một tiếng, dang tay ôm chặt lấy nàng: “Sao nàng lại tới đây?” 

Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu, từng ngón tay lướt qua gương mặt hơi tái nhợt của hắn, cuối cùng dừng lại trên bờ môi mỏng, đáp như không đáp: “Nhớ chàng.” 

Sau lưng hai người vẫn còn mấy cấm vệ quân. Lý Cẩm Dạ liếc qua, ánh mắt lạnh lùng khiến bọn họ vội vàng lui ra khỏi viện. 

Lúc này, hắn mới vùi mặt vào hõm vai nàng, cọ một cái: “Ta rất ổn.” 

Cao Ngọc Uyên vòng tay ôm lấy hắn, sờ bên này, chạm bên kia, ánh mắt đau xót: “Chàng gầy đi rồi.” 

“Nhớ nàng muốn điên luôn rồi!” 

Lý Cẩm Dạ buông nàng ra, nắm lấy tay dẫn vào trong phòng. Lúc này, hắn mới nhận ra tóc Cao Ngọc Uyên rối bời, trên đầu không có lấy một chiếc trâm cài. 

“Vào đây, bọn chúng có khám xét nàng không?” 

“Chúng nào dám! Chỉ là bọn chúng lấy trâm cài của ta, nói sợ ta dùng để làm hại người.” 

Lý Cẩm Dạ cười nhạt, ánh mắt tối sầm lại. Cao Ngọc Uyên chẳng mảy may bận tâm, vừa thấy hắn, lòng đã rộn ràng vui sướng. Mất vài cái trâm cài thì có đáng gì? 

Nàng kéo Lý Cẩm Dạ ngồi xuống, tay đặt lên mạch của hắn, kiểm tra kỹ lưỡng rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, nàng lấy chiếc lược từ bọc đồ ra, nói: “Tóc chàng rối quá rồi, để ta chải lại cho.” 

Lý Cẩm Dạ không chịu, giữ tay nàng lại, đưa lên môi cắn: “Đừng phí thời gian, lát nữa cũng rối hết thôi.” 

Cao Ngọc Uyên bật cười, bước đến gần, vén lọn tóc trước trán hắn: “Đây không phải nhà, đừng có làm loạn.” 

“Làm loạn thì đã sao?” 

Lý Cẩm Dạ phất tay áo, dập tắt ngọn đèn. Một tay kéo, nàng đã nằm trọn trong lòng hắn. 

Trong bóng tối mịt mờ, một lúc sau Cao Ngọc Uyên mới dần quen và nhìn rõ được đường nét gương mặt hắn. Lông mày và ánh mắt của Lý Cẩm Dạ so với mấy hôm trước càng thêm sâu thẳm. 

Cao Ngọc Uyên ôm lấy cổ hắn, chủ động áp môi lên… 

Tiểu biệt thắng tân hôn.

Căn phòng xa lạ, chiếc chăn còn tạm sạch sẽ, nỗi tuyệt vọng chẳng biết ngày mai ra sao… tất cả hòa quyện thành ngọn lửa cháy bỏng, không gì ngăn nổi. Đến cuối cùng, nàng không thể kìm nén, bật lên một tiếng kêu khe khẽ.

Lý Cẩm Dạ nhếch môi cười, đôi mắt cong cong, động tác lại càng thêm cuồng nhiệt. 

Thời gian dường như ngưng đọng. Sau rất lâu, khi đã thoát khỏi cơn mê đắm cuồng si, Cao Ngọc Uyên mới thở dồn, gọi: “Mộ Chi?” 

Lý Cẩm Dạ kéo dài giọng, đáp lại: “Ừ?” 

Nàng nhìn sâu vào đôi mắt sáng rực của hắn, hỏi nhỏ: “Mấy hôm nay chàng sống thế nào?” 

Lý Cẩm Dạ mỉm cười: “Nhớ nàng, nuôi vài con chim sẻ, thế là qua ngày.” 

Câu nói khiến trái tim Cao Ngọc Uyên rung động mãnh liệt. Nàng tức cười, trách yêu: “Chàng sống nhàn nhã thật, để ta bên ngoài ngày đêm lo lắng không yên.” 

“Bây giờ thì sao?” Hắn cúi đầu, mũi chạm vào mũi nàng, hỏi. 

Mặt nàng đỏ bừng, nhỏ giọng đáp: “Vẫn chưa yên lòng.” 

Lý Cẩm Dạ không nhịn được, cắn nhẹ chóp mũi nàng. Hắn thầm nghĩ, cô nàng ngốc này, đã nằm trong lòng hắn mà vẫn còn bảo không yên lòng. 

“Ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi. Nếu chàng xảy ra chuyện, ta sẽ giết sạch bọn chúng, từng kẻ một, báo thù cho chàng.” 

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng, trong lòng vừa cảm động, vừa bất lực. 

Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu, kiên quyết: “Ta nói được làm được. Dù sao cũng chẳng còn gì để sống nữa.” 

Lý Cẩm Dạ tức đến mức vỗ mạnh vào mông nàng một cái, sau đó áp đầu nàng vào ngực mình, giọng có phần cứng rắn: “Đừng nói mấy lời sống chết như thế, chưa đến lúc đâu. Kể đi, hai ngày nay nàng lại làm những trò gì rồi?” 

Nàng bật cười không thành tiếng, chậm rãi kể lại từng chuyện, từ những hành động của mình đến những lần bàn bạc cùng các mưu sĩ. 

Lý Cẩm Dạ nghe xong, nhắm mắt, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, mãi vẫn không nói gì. 

Đến khi Cao Ngọc Uyên tưởng hắn đã ngủ, Lý Cẩm Dạ mới thở dài: “Ta nghĩ rồi, cúi đầu xưng thần là cách tốt nhất. Chỉ sợ A Cổ Lệ bên kia không chịu.” 

Exit mobile version