“Tiểu thư, nô tỳ quyết không làm tiểu thư mất mặt.”
Thanh Nha nói với giọng chắc nịch, ánh mắt chăm chú nhìn một chỗ, không lộ sơ hở nhưng mang sức nặng như đá.
Cao Ngọc Uyên nhìn nàng, im lặng không đáp.
Lúc này, La ma ma bước lên nói: “Tiểu thư, để con bé đi đi. Tính tình nó điềm tĩnh, làm việc chu đáo, nếu không Tam gia cũng chẳng mở miệng xin người. Bên cạnh Tam gia nhất định phải có một vài người đáng tin cậy của nhà mình mới được.”
Cao Ngọc Uyên thở dài, đáp: “Thôi được rồi. Qua đó, việc gì cũng phải lấy Tam thúc làm trọng. Sau này, Thẩm Ngũ tiểu thư vào cửa, lời nói hành động đều phải chú ý, nhất định không để người ta coi thường.”
“Nô tỳ tạ ơn tiểu thư! Tiểu thư cứ yên tâm!” Thanh Nha cúi lạy tạ, trong mắt lấp lánh ánh nước.
“Đi thu dọn đồ đạc, cũng đừng quên từ biệt các tỷ muội.”
“Dạ!”
Khi Thanh Nha rời đi, Cao Ngọc Uyên cảm thấy hơi mệt mỏi, bèn tựa người trên ghế, trong lòng tính toán lúc này Lý Cẩm Dạ đã đi được bao xa.
La ma ma sợ nàng bị lạnh, bèn lấy tấm chăn từ bên cạnh đắp lên người nàng. Khi tấm chăn vừa chạm xuống, Cao Ngọc Uyên mở mắt, nói: “Tam thúc ở lại, lại cùng ăn ở chung với Tào Minh Cương và Phương Triệu Dương. Hiển nhiên là muốn kế thừa y bát của Hàn lão tiên sinh.”
“Tiểu thư, đó là chuyện tốt. Lão nô chưa từng thấy Tam gia vì chuyện gì mà để tâm đến thế. Thành gia lập nghiệp là điều nên làm. Tam gia cũng đã lớn, cũng đến lúc rồi.”
Cao Ngọc Uyên thở dài, không nói thêm gì.
*
Thời gian thấm thoắt trôi, đông đi xuân tới.
Nhưng với phủ An Thân Vương, tựa như bước vào thời kỳ tĩnh lặng.
Lý Cẩm Dạ rời đi không ảnh hưởng nhiều tới sinh hoạt của mọi người. Ai làm việc nấy, duy chỉ có Trương Hư Hoài là không ngừng nhảy dựng lên, cái này không vừa ý, cái kia cũng không hài lòng, suốt ngày tìm cớ gây chuyện.
Cao Ngọc Uyên biết rõ con người của hắn, cũng không giận, chỉ dặn hạ nhân chăm sóc chu đáo, tránh làm hắn phật ý.
Trương Hư Hoài gây chuyện mười ngày nửa tháng, đột nhiên lại xìu xuống, không kén chọn cơm canh, cũng chẳng gây sự. Ban ngày thì thở dài, đêm đến, lại khoác chiếc áo trắng như ma, đi lững thững trong hoa viên như hồn ma dạo chơi, khiến mấy bà lão coi vườn sợ đến đổ bệnh.
Thậm chí, lão quản gia còn chạy tới chỗ Cao Ngọc Uyên than thở: “Vương phi ơi, Trương thái y làm sao vậy? Lão nô đang ngủ ngon thì mở mắt ra, thấy ngài ấy ngồi ngay đầu giường, nhìn lão nô với ánh mắt sâu thẳm. Lão nô tuổi cao, không chịu nổi kiểu dọa này đâu. Vương phi khuyên ngài ấy giúp lão nô một tiếng được không?”
Khuyên ư?
Tất nhiên là không được rồi!
Còn không phải nàng đã khuyên hết lời rồi sao?
Khuyên mãi, người này không việc gì lại cứ tới viện của nàng ngâm nga: “Ngọc đậu sinh Nam quốc, xuân đến nở mấy nhành.” hoặc là: “Lưỡng tình nếu lâu dài, đâu cần sớm tối bên nhau.” hay “Yên yên một dòng nước, lặng lẽ chẳng thể thốt.”
Ngâm tới mức đầu nàng muốn nổ tung, hắn vẫn không chịu im lặng.
Thật ra, Cao Ngọc Uyên rất hiểu tâm trạng của sư phụ. Người này trong lòng phiền muộn, không có chỗ bày tỏ, đêm không ngủ được, ra ngoài dọa người cũng là chuyện bình thường.
“Thôi đi, quản gia, Trương thái y tâm niệm Vương gia, ngươi chịu khó nhịn chút vậy.”
Quản gia nghe xong, mặt đầy nếp nhăn, lủi thủi rời đi.
Đêm ấy, ông ráng mở to mắt chờ đợi Trương thái y tự dưng xuất hiện, nhưng đợi mãi, chẳng thấy ai.
Thì ra, Trương thái y lại lượn tới phòng của Tạ Dịch Vi. Hai người nâng chén luận chuyện, tâm đầu ý hợp.
Một người nhớ nhung người thương, lo lắng đủ điều.
Một người không hiểu sao lại bị nhớ nhung, trong lòng run rẩy bất an.
Hai người mặc kệ đối phương có hiểu được tâm tư của mình hay không, cứ gà nói vịt nghe, uống hết một đêm, lại trở thành tri kỷ.
Từ đêm đó, hoa viên không còn hồn ma nữa, chỉ xuất hiện hai gã bợm nhậu.
Cao Ngọc Uyên đau đầu không chịu nổi, day day trán nói với La ma ma: “Sao ta lại vớ phải một vị sư phụ như thế này chứ!”
Chuyện bên Trương Hư Hoài mới tạm yên ổn, thì Tô trắc phi lại đổ bệnh.
Bệnh của Tô Vân Mặc thực chất là bị hù dọa mà ra.
Lý Cẩm Dạ bị vây khốn đột ngột, Lục Nhược Tố đột ngột qua đời, tang sự ở phủ bỗng nhiên lớn lạ thường, viện Tây Nam bị phong tỏa…
Tô Vân Mặc không phải kẻ ngốc, chỉ cần nghĩ kỹ chút cũng đoán ra vài phần.
Chờ khi mọi chuyện lắng xuống, nàng ta bèn ngã bệnh, không thể gượng dậy nổi.
Cao Ngọc Uyên bắt mạch kê thuốc, cũng không khuyên răn gì, chỉ bảo nàng ta nghỉ ngơi cho tốt.
Lý Cẩm Dạ rời đi, Cao Ngọc Uyên đột nhiên rảnh rỗi, nhưng lại thấy lòng mình giống một khu vườn cũ, chỉ qua một đêm đã mọc đầy cỏ dại. Nỗi nhớ nhung và lo âu chất chồng, tâm tư đâu còn để ý tới chuyện của người khác.
Dù sao, đời người, cũng phải tự mình tìm cách nhìn thoáng ra thôi.
Ngay lúc đó, không ngờ đại tiểu thư Tạ gia lại tới thăm.
Tạ Ngọc Thanh mặc một bộ áo bông đỏ rực, cả người trông vui vẻ hẳn lên, nhưng quầng thâm dưới mắt thì dù phấn dày cũng không che được.
Hành lễ xong, Tạ Ngọc Thanh ngồi xuống một nửa thân người, nói: “Tỷ tỷ không mời mà đến, mong muội muội chớ trách. Thật sự là…”
Tạ Ngọc Thanh gương mặt tràn đầy áy náy, cúi thấp đầu không nói nên lời. Cao Ngọc Uyên nhìn nàng, thở dài: “Tỳ đến đây là vì chuyện của Mẫn di nương đúng không?”
Tạ Ngọc Thanh nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào gật đầu: “Đúng vậy, là vì chuyện của bà ấy… bà ấy… bị sảy thai rồi.”
“Sảy thai?”
Cao Ngọc Uyên thật sự kinh ngạc, ngay cả La ma ma bên cạnh cũng biến sắc, bật thốt lên: “Đang yên đang lành, sao lại sảy thai được chứ?”
Tạ Ngọc Thanh thở dài, gương mặt đau khổ nhìn La ma ma, chậm rãi kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Chuyện xảy ra cách đây vài ngày. Mẫn di nương trong một lần trò chuyện với Tạ đại gia đã nhắc đến việc muốn ăn canh vịt hầm măng chua, nói rằng thèm không chịu nổi.
Người xưa vẫn hay nói, thèm chua sinh con trai, thích cay sinh con gái. Tạ đại gia dưới gối chỉ có một đứa con trai trưởng, nghe vậy mừng khôn xiết, lập tức sai người truyền đạt lại yêu cầu này với Cố thị.
Từ sau lần trở về từ vương phủ của Cao Ngọc Uyên, Cố thị lúc nào cũng uể oải, tinh thần sa sút. Việc Mẫn di nương mang thai, đối với bà chẳng khác nào cái gai nhọn đâm vào lòng, không thể nhổ ra mà cũng không thể nuốt trôi.
Lúc này, đại gia còn cố ts sai người đến dặn dò, Cố thị tức giận đến độ đứng không vững.
“Giỏi lắm!”
Cố thị cười nhạt, giọng đầy căm phẫn: “Ta khi mang thai có đòi hỏi gì đâu, không một lần dám làm phiền ai. Còn cái kẻ không danh không phận, không biết xấu hổ kia, lại còn dám mặt dày đưa ra yêu cầu, còn khiến đại gia phải sai người chạy qua chạy lại vì nàng ta?”
Trong lòng Cố thị chỉ muốn xé xác Mẫn di nương ra ngay lập tức. Bà không kiềm chế được, hằn học buông một câu: “Ăn, ăn, ăn, cẩn thận không lại hại đứa bé trong bụng xuống luôn đó!”
Ai ngờ, lời nói hóa thành hiện thực.
Một bát canh vịt hầm măng chua vừa ăn vào, ngay đêm đó Mẫn di nương đã ra máu, đau đớn kêu gào suốt hai canh giờ. Cuối cùng, một thai nhi nam đã thành hình bị sảy ra ngoài.
Tạ đại gia nghe tin, tức giận đến mức lao thẳng vào phòng Cố thị, giáng xuống bà một cái tát trời giáng.
Hai vợ chồng đã chung sống hơn hai mươi năm, bà sinh cho Tạ gia một con trai, một con gái, giờ cháu nội cũng sắp chào đời, vậy mà lại bị tát ngay trước mặt người làm. Sao Cố thị có thể cam tâm?
Bà tức giận đến mức không màng gì nữa, khóc lóc, làm loạn, đập phá mọi thứ trong đại sảnh.
Tạ đại gia chỉ mắng bà vài câu “đồ đàn bà đánh đá” rồi ra lệnh cho người dọn dẹp phòng ốc, sau đó chuyển thẳng vào viện của Mẫn di nương. Không dừng lại ở đó, ông còn ép quản gia lấy chìa khóa nhà kho, mang hết những thứ quý giá như nhân sâm, đương quy, đông trùng hạ thảo ra. Thậm chí, ông còn lấy tiền riêng xây một bếp nhỏ trong viện Mẫn di nương, chuyên nấu bồi bổ cho nàng ta.
Chưa hết, ngày hôm sau, bất chấp sự phản đối của Tạ lão gia, ông tự ý nâng Mẫn di nương lên làm thiếp.
Mẫn di nương từ đó đường đường chính chính bước ra ánh sáng, còn Cố thị thì tức đến mức ngã bệnh nằm liệt giường.