Site icon TruyenVnFull

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên - Chương 531

Ánh đèn leo lét, mờ nhạt như hạt đậu. 

Lý Cẩm Dạ đứng dưới hành lang, chắp tay sau lưng, ánh mắt chìm trong màn đêm tĩnh lặng. 

Trương Hư Hoài cất tiếng: “Ngươi đang đợi ta sao?” 

Lý Cẩm Dạ mỉm cười: “Ta tính thời gian, biết ngươi sẽ đến vào lúc này.” 

“Thật giỏi tính toán, còn cười được!” 

Trương Hư Hoài xoay người, đá mạnh vào một tên cấm vệ đứng sau lưng: “Cút xa ra cho ta! Còn dám đứng gần thêm nữa, coi chừng ta cho các ngươi chết vì độc!” 

Bọn cấm vệ tuy tức giận nhưng không dám phản kháng, chỉ đành hậm hực nhìn hắn rồi lặng lẽ rút ra xa. 

“Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa ta móc mắt các ngươi ra đấy!” Trương Hư Hoài không buông tha, tiếp tục lớn tiếng chửi rủa. 

Lý Cẩm Dạ hiểu rõ, Trương Hư Hoài đang muốn truyền một thông điệp đi: “Ta dám ngang ngược thế này, là vì có bản lĩnh để sống sót. Đừng có mà thừa cơ nước đục thả câu. Nếu ta sống sót trở ra, ta sẽ đập nát đầu kẻ hại ta.”  

Quả nhiên, tiếng chửi mắng rất hiệu quả. Bọn cấm vệ nhanh chóng đóng cửa lại, không dám quấy rầy thêm. 

“Họ bị thương ra sao rồi?” 

“Ngươi chọc cho hoàng đế tức đến thổ huyết à?” 

Hai câu hỏi vang lên cùng lúc. 

Lý Cẩm Dạ mỉm cười, giơ tay làm động tác mời. 

Trương Hư Hoài bước lên trước, đáp ngay: “Tam gia chỉ bị thương nhẹ, còn Tô Trường Sam thì nặng hơn, nhưng Diêm Vương không nhận.” 

Nghe vậy, trái tim Lý Cẩm Dạ nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng gương mặt vẫn lạnh nhạt: “Ông ta ép ta phải thừa nhận, ta chỉ chống đỡ vài câu.” 

“Chỉ vài câu thôi sao?” 

Lý Cẩm Dạ không muốn nhớ lại cảnh tượng ấy, đổi chủ đề: “Sức khỏe của ông ta thế nào rồi?” 

Trương Hư Hoài nhích gần thêm vài bước, ghé sát tai Lý Cẩm Dạ, nói bằng giọng rất nhỏ: “Rất tệ. Đã cạn kiệt, chỉ còn trong gang tấc, không lâu nữa đâu!” 

“Không lâu nữa?” 

Lý Cẩm Dạ nheo mắt, đáp lại: “Chẳng trách bây giờ đã bắt đầu hành động.” 

Trương Hư Hoài nhún vai: “Giờ đây đến cả ta, ông ta cũng không tin tưởng nữa. Đơn thuốc của họ Lưu kia chỉ như nước lã, không có tác dụng gì. Ông ta gắng gượng đến nay đã là tận cùng rồi.” 

Hắn giơ một ngón tay lên, rồi nhanh chóng rụt lại. 

Lý Cẩm Dạ hơi cau mày, nói chậm rãi: “Thời gian không còn sớm, mai còn một trận lớn phải đấu, đêm nay nghỉ ngơi đi. Qua được đêm nay, muốn có một giấc ngủ yên lành sẽ rất khó.” 

Trương Hư Hoài thở dài, không nói thêm. 

*

Phòng bên phải.

Tạ Dịch Vi khoác hờ áo, nửa ngồi nửa nằm trên giường. Trước mặt hắn, Cao Ngọc Uyên ngồi trên ghế thấp, vừa mới kể xong tình trạng của Tô Trường Sam. 

Nghe xong, Tạ Dịch Vi mỉm cười. 

“Tam thúc, thúc cười gì vậy?” 

“Người tốt không sống lâu, kẻ xấu lại sống ngàn năm.” Tạ Dịch Vi cười nhạt, giọng như tự chế giễu: “Hắn cũng xem như mạng lớn. Đúng rồi, trước khi vào cung, vương gia có dặn gì không?” 

Cao Ngọc Uyên đáp: “Chàng nói, chỉ cần Tam thúc còn thở, hắn sẽ không gục ngã. Tam thúc, giờ chúng ta phải làm gì?” 

Tạ Dịch Vi đang sốt cao, cả mặt lẫn cổ đỏ bừng, nhưng giọng nói vẫn tỉnh táo: “A Uyên, chỉ có một chữ: Chờ!” 

“Chờ thôi sao?” 

“Chờ!” 

“Không làm gì hết?” 

“Làm nhiều, sai nhiều.” 

Tạ Dịch Vi l**m đôi môi khô nứt: “Chuyện này vốn không phải vương gia làm, muốn đổ tội thì đâu thiếu cớ. Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai e rằng sẽ có người trong cung tới. Trong thư phòng, những gì không nên giữ thì đem đốt hết, để lại chỉ thêm rắc rối.” 

Cao Ngọc Uyên hiểu ý, chăm chú nhìn sắc mặt Tạ Dịch Vi, giọng hạ thấp: “Tam thúc, thúc còn chưa nói với con, vì sao mọi người lại rơi xuống vực?” 

“Để sau hãy nói, giờ đâu ta đau như muốn vỡ. Hơn nữa, chuyện này so với chuyện vương gia, không đáng kể chút nào.” 

“Ai nói không đáng?”  Cao Ngọc Uyên đứng dậy: “Nếu có kẻ hại thúc, con tuyệt đối không tha!” 

“Không ai hại ta cả, là ta trượt chân. Thế tử gia nhảy xuống cứu ta.” 

Tạ Dịch Vi thở dài: “Con nhớ dặn người chăm sóc hắn cho tốt.” 

Thì ra là vậy! 

Cao Ngọc Uyên trong lòng thầm cảm kích, dặn dò Thanh Nha vài câu rồi rời sang phòng bên trái. 

*

Phòng bên trái. 

Cao Ngọc Uyên bắt mạch xong, dặn dò: “Hai người các ngươi mấy ngày tới phải cẩn thận, không được rời khỏi phòng. Nếu thế tử tỉnh lại, hoặc có gì bất thường, lập tức sai người báo ta.” 

“Vâng, vương phi!” 

“Đừng đóng kín cửa, để phòng thoáng khí. Nhưng nhớ, tuyệt đối không được di chuyển hắn.” 

“Xin vương phi yên tâm!” 

Cao Ngọc Uyên không ở lại lâu, lập tức rời đi cùng Giang Phong, đi về thư phòng của Lý Cẩm Dạ. 

Trước khi trời sáng, nàng phải xem xét toàn bộ thư tín trong thư phòng. Những gì không thích hợp, cần đốt hết. 

Nàng vừa đi, Thanh Nha bưng một bát thuốc vừa sắc xong tới bên giường Tạ Dịch Vi. 

“Đặt đó, để nguội rồi hãy đưa. Đỡ ta dậy.” 

“Tam gia định đi đâu?” 

“Đi thăm thế tử gia.” 

“Gia đi chậm thôi, để nô tỳ đỡ. Trời lạnh, nên khoác thêm áo.” 

Thanh Nha vừa nói vừa giúp đỡ hắn. Qua lớp áo, hơi nóng từ cơ thể Tạ Dịch Vi truyền tới tay nàng, khiến mắt nàng rưng rưng nhưng cố không để lộ. 

Khi biết Tam gia ngã xuống vực, nàng đã khóc đến gần ngất. 

Ma ma của vương phủ còn sai người thông báo cho Tam phu nhân, nào ngờ chỉ nhận được một câu lạnh lùng: “Ta tới cũng chẳng giúp được gì, chi bằng đừng làm phiền thêm. Có tin gì thì báo về là được.” 

Nghe những lời vô tình ấy, Thanh Nha lần đầu nảy sinh căm ghét đối với Thẩm Thanh Dao. 

Đây mà gọi là phu thê sao?

Đến ông lão coi cửa của Vương phủ còn sốt ruột nữa là!

Tạ Dịch Vi không hề biết suy nghĩ của nha hoàn hầu cận mình, hắn chân thấp chân cao được dìu vào phòng, ngồi xuống bên giường. Ánh mắt hắn dán chặt vào người trên giường. 

Đại Khánh và Nhị Khánh lén liếc nhìn, cảm thấy ánh mắt Tam gia nhìn thế tử gia dường như đã khác, không còn lạnh lùng như trước. 

Hắn chỉ ngồi được một lúc, Thanh Nha đã giục. Đành phải trở về phòng, bát thuốc đã nguội. 

Khi thuốc được hâm lại, Tạ Dịch Vi bỗng hỏi: “Thanh Nha, ngươi biết ta nghĩ gì khi rơi xuống không?” 

Thanh Nha giật mình: “Là gì ạ?” 

Hắn không trả lời, uống hết bát thuốc, mặt thoáng chút u sầu: “Ta nghĩ, nếu cứ vậy mà chết thì liệu có gì tiếc nuối không?” 

Thanh Nha nhận lấy bát từ tay hắn, nói: “Như nô tỳ thấy, điều tiếc nuối của tam gia chắc cũng không ít đâu. Mà điều tiếc nuối nhất… chính là đến một đứa con nối dõi cũng không có.”

Tạ Dật Vi chỉ mỉm cười, chậm rãi rút người vào trong chăn.

Thanh Nha tiến lên, cẩn thận đắp chăn cho hắn thật kín.

“Giúp ta tắt đèn đi.”

“Dạ vâng!”

Đèn vừa tắt, trong phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Thanh Nha vừa định khép cửa, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của tam gia chậm rãi vang lên: “Ta không tiếc chuyện không có con. Cả đời này ta cũng không muốn có con.”

Thanh Nha giật mình, suýt nữa vấp ngã ở bậc cửa, trong lòng kinh hãi nghĩ: Tam gia đúng là đã hoàn toàn cạn tình với tam phu nhân rồi!

Exit mobile version