Site icon TruyenVnFull

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên - Chương 539

Rèm vừa vén lên, Tạ Dịch Vi khí thế bừng bừng xông vào: “Tô Trường Sam, ngươi…”

Chưa nói được nửa câu, hắn đã vội vã quay đầu đi, mặt đỏ bừng đến tận cổ.

Tô Trường Sam liếc nhìn thân trên tr*n tr** của mình, lắc đầu với Đại Khánh.

Đại Khánh lập tức lấy chăn đắp lên người gia, rồi bưng chậu nước và khăn lui ra ngoài.

Gia là người ưa sạch sẽ, không tiện đứng dậy tắm được, nên mỗi ngày đều sai hắn lau người hai lần sáng tối. Vừa rồi Vương phi đến nói chuyện một lát, mới chậm trễ đến giờ này.

Tạ Dịch Vi chờ Đại Khánh rời khỏi, bèn giận dữ trừng mắt nhìn Tô Trường Sam, lạnh giọng: “Ngươi thật sự muốn từ hôn sao?”

Tô Trường Sam không trả lời, chỉ nhìn hắn.

Không nói lời nào, lại như đã nói hết mọi điều!

Tạ Dịch Vi nghiến răng, cúi đầu xuống, trong đôi mắt xinh đẹp bừng bừng lửa giận, giọng nghèn nghẹn: “Ngươi đang ép ta đấy à!”

Tô Trường Sam vẫn không lên tiếng, dáng vẻ như lợn chết không sợ nước sôi.

Thật ra, lúc này y cũng chỉ đang gắng gượng bằng một hơi tức giận trong ngực, sợ rằng mở miệng ra thì sẽ xì hết khí thế đó.

Quả nhiên, người xì hơi trước là Tạ Dịch Vi: “Đừng từ hôn mà, giữ lại chút thể diện này cho ta đi.”

“Ngươi sợ à?”

“Ta…” Giọng Tạ Dịch Vi gần như yếu ớt đáp: “Ngươi là thế tử, là con trai đích duy nhất của phủ Quốc công, sau này còn phải kế thừa gia nghiệp, ngươi và ta không giống nhau.”

“Nghĩa lý gì chứ?” Tô Trường Sam cười nhạt: “Ai muốn lấy thì cứ lấy, ta không thèm.”

“Ngươi…” Tạ Dịch Vi nghiến răng: “Câm miệng cho ta, cái đồ khốn này!”

Tên khốn này đúng là đang dồn hắn vào đường cùng!

Tô Trường Sam thở dài: “Tạ Dịch Vi, thà chia tay còn hơn sống giả tạo. Vì ngươi mà đến cả diễn ta cũng không muốn nữa, ngươi có hiểu không!”

Trước đây theo đuổi không được, đến mức tuyệt vọng, thì dù có phải cưới một con heo cái do hoàng đế ban, y cũng vẫn cưới mà không chối.

Nhưng bây giờ đã khác.

Một cú búa nặng như đập thẳng vào tim Tạ Dịch Vi, cơn giận dữ trong lòng hắn dần dần lắng xuống, chỉ còn lại một ý nghĩ hoảng loạn: Y đã vì ta đến mức này rồi, ta còn muốn ép y nữa sao? Còn muốn ép nữa sao?

Tô Trường Sam từ từ đưa tay qua, nắm lấy một ngón tay của hắn, bóp chặt trong lòng bàn tay: “Lý Cẩm Dạ không có ở đây, Dịch Vi, chuyện này ngươi giúp ta lo liệu đi!”

Tạ Dịch Vi nghiến răng sau hàm, rít ra từng chữ: “Tô Trường Sam, chuyện này cha ngươi sẽ không đồng ý đâu.”

Tô Trường Sam siết ngón tay hắn chặt hơn nữa: “Ông ấy còn không phản đối ta theo Mộ Chi tạo phản, lẽ nào lại phản đối ta từ hôn?”

Tạ Dịch Vi: “……”

Bước ra khỏi phòng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cao Ngọc Uyên đang đứng dưới cây quế.

Trong lòng Tạ Dịch Vi tràn đầy cảm giác áy náy, đến cả đầu cũng không dám ngẩng, bước tới thấp giọng nói: “A Uyên, tam thúc đã khuyên rồi, nhưng hắn sống chết cũng không chịu nghe.”

Cao Ngọc Uyên hiếm khi nào lộ vẻ ưu sầu, giờ thì chẳng những mặt mày ủ ê, mà trong lòng cũng rối như tơ vò.

Nàng nói: “Hay là, ta đến mời Quốc công gia tới, nhờ ông ấy khuyên nhủ?”

Tạ Dịch Vi lắc đầu: “Thế tử gia nói rồi, có là cha thiên tử tới cũng vô ích.”

Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ: Những ngày qua ta chưa bị hoàng đế ép chết, giờ lại muốn bị Tô Trường Sam ép chết sao.

Thấy bộ dạng của nàng, Tạ Dịch Vi lại càng thêm hổ thẹn.

Hai chú cháu im lặng đứng chờ khoảng nửa tuần trà, Cao Ngọc Uyên thở dài: “Tam thúc, cứ thuận theo ý hắn đi. Con nghĩ rồi, nếu Lý Cẩm Dạ ở đây, chắc cũng không làm gì được hắn.”

Lúc này, sắc mặt Tạ Dịch Vi mới dịu lại đôi chút: “A Uyên, chỉ không biết bên Chu gia giờ đang nghĩ gì!”

Chu phủ.

Rèm trúc treo bên cửa sổ được cuộn một nửa, ánh nắng xuyên qua chiếu lên người Chu Khải Hằng. Ông dẫm lên những phiến đá xanh loang loáng ánh sáng, quay người bước tới trước bàn.

Dư thị và con trai Chu Duẫn đứng trước bàn.

Chu Duẫn nhìn thấy vài sợi tóc bạc vừa mọc thêm ở hai bên tóc cha, lo lắng hỏi: “Phụ thân gọi con về là có chuyện gì thế à?”

Chu Khải Hằng hỏi: “Chuyện An Thân vương, công chúa nói sao?”

Chu Duẫn nghe ba chữ “An Thân vương” thì lập tức thấy e ngại.

Còn một tháng nữa là muội muội thành thân với Tô thế tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ ngày cưới. Ai ngờ phủ An vương lại xảy ra chuyện như vậy, làm hắn nhức cả đầu.

“Phụ thân, hoàng thượng đang bệnh, bình thường không thể gặp. Công chúa cũng không nói gì, vào thời điểm này, bất cứ điều gì cũng không tiện mở miệng. Nếu phụ thân thật sự lo lắng, chi bằng thử dâng sớ lên cung, phụ thân và công chúa không giống nhau.”

Chu Khải Hằng liếc nhìn con trai: “Đã dâng rồi, không có hồi âm.”

Chu Duẫn thót tim một cái, ngay cả phụ thân mà cũng không được tiếp kiến… chuyện của An vương thật là nan giải!

Dư thị nơm nớp lo sợ: “Lão gia, hay là cứ từ hôn đi, cẩn thận vẫn hơn, chúng ta chỉ có mỗi một đứa con gái quý báu này thôi!”

Chu Khải Hằng nổi giận: “Giờ này từ hôn, bà muốn để người ta chỉ vào sống lưng ta mà chửi sao?”

“Ông không muốn bị chỉ trích thì tìm cách giữ được An vương đi!” Dư thị nói thẳng thắn: “An vương không sao, ai lại muốn từ hôn?”

“Bà…” Chu Khải Hằng tức đến mức phổi như muốn nổ tung.

Ông đúng là được sủng ái thật đấy, nhưng vào thời điểm mấu chốt thế này, làm sao giữ được Lý Cẩm Dạ? Tội ám sát hoàng tử và mưu phản thì có gì khác nhau?

“Nếu ta thực sự mở miệng, không chỉ mấy chục năm công danh tiêu tan, mà có khi cả Chu phủ cũng chẳng giữ nổi, nữ nhân đầu óc nông cạn!”

“Thì ông nghĩ cách đi!” Dư thị cũng nóng nảy: “Người giữ không được, hôn cũng không thể từ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn con gái chúng ta lấy chồng mà đi vào chỗ chết sao?”

Chu Duẫn thấy tình hình gay gắt, vội vàng khuyên: “Phụ thân, mẫu thân, đừng nóng, còn một tháng nữa, chúng ta nhất định sẽ tìm được cách.”

Vừa dứt lời, bên ngoài có nha hoàn bẩm báo: “Lão gia, phu nhân, An vương phi và Tạ Tam gia đến rồi!”

“Cái gì?”

Chu Khải Hằng ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với con trai, cả hai đều đầy nghi hoặc.

Lúc này mà họ đến làm gì? Chẳng phải muốn kéo cả Chu phủ xuống nước sao?

Chu Khải Hằng đi tới đi lui trong phòng, trong lòng phân vân nên đuổi người hay là gặp mặt!

Chu Duẫn bỗng lóe ý nghĩ: “Phụ thân, hay là con đi mời công chúa đến?”

“Đi, đi mau, nhanh mời!”

Mắt Chu Khải Hằng sáng lên, mời công chúa đến làm người chứng kiến, lỡ như… Chu gia còn có thể nói rõ được!

Cao Ngọc Uyên uống hết nửa chén trà, thấy người vẫn chưa đến, bất giác cười khổ.

Nếu là trước kia, đừng nói nửa chén trà, dù chỉ một khắc cũng không dám chậm trễ. Chu Khải Hằng dù được sủng ái, nhưng trước mặt hoàng thân quốc thích thì lễ nghi vẫn không thể thiếu!

“Tam thúc, đúng là người đi thì trà nguội.”

Tạ Dịch Vi vốn trong lòng vẫn canh cánh chuyện Tô Trường Sam đòi từ hôn, cứ nghĩ là do mình làm lỡ dở y. Nhưng giờ chính mắt chứng kiến thái độ thay đổi rõ rệt của Chu gia từ trên xuống dưới, nỗi canh cánh trong lòng lập tức biến thành nhẹ nhõm.

Một người kiêu ngạo và tự phụ như y, sao có thể chịu được sự lạnh nhạt này!

Một chén trà uống cạn, Chu Khải Hằng và phu nhân bước vào, phía sau còn có cả công chúa và phò mã.

Cao Ngọc Uyên vừa thấy ngay cả công chúa cũng tới, lập tức trao đổi ánh mắt với tam thúc.

Tạ Tam gia không ngốc, hắn đã hiểu ra vì sao họ phải chờ như vậy, hóa ra là sợ họ mở miệng cầu xin, nên mới cố tình mời công chúa đến làm nhân chứng.

Xem ra, Chu phủ đã thể hiện rõ thái độ đối với chuyện của An vương rồi:

Đó là khoanh tay đứng nhìn.

Exit mobile version