Site icon TruyenVnFull

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên - Chương 553

Người phụ trách trông coi ngục thất này là Hình bộ Thị lang, Chu Tự.

Hắn do dự một lúc, cuối cùng phất tay rút lui cùng ngục tốt.

Lý Cẩm Dạ mở cửa ngục, ngồi xếp bằng đối diện trước mặt hắn.

Hai huynh đệ mắt nhìn thẳng mắt, lặng lẽ nhìn nhau, không ai dời ánh mắt trước.

Lý Cẩm Dạ giơ tay lấy bình rượu và chén rót một ly, uống cạn trong một hơi, rồi lại rót đầy, đưa đến trước mặt Lý Cẩm Hiên.

Lý Cẩm Hiên nhìn hắn, không đưa tay đón lấy.

“Huynh sợ ta bỏ độc à?”

Lý Cẩm Hiên bình thản nhận lấy, uống cạn, trả chén lại: “Nếu thực sự là rượu độc thì tốt quá rồi. Một ly cạn sạch, ân oán từ nay xóa bỏ, sống chết gì… cũng không liên quan nữa.”

Lý Cẩm Dạ lại rót đầy ly: “Những lời này, đệ từng nói với Hư Hoài trong ngục rồi. Nhưng đệ còn nói thêm một câu: Kiếp sau không sinh trong nhà đế vương!”

Lý Cẩm Hiên lúc này mới lộ ra chút biểu cảm.

“Thời thần đệ ở đất Bồ Loại, thường hay mơ mộng về hoàng cung Đại Tân. Huynh có biết không, nơi tốt nhất trong cung ở Bồ Loại, chính là lều trại của ông ngoại ta. Mấy chục tráng hán cùng nhau uống rượu ăn thịt, vô cùng rôm rả. Mùa hè, lều chỉ là một tấm vải; mùa đông thì cầu kỳ hơn chút, dùng cả tấm da bò lớn làm rèm. Khi đó ta còn nhỏ, kéo tấm rèm đó cũng thấy nặng lắm.”

Lý Cẩm Hiên nhìn hắn: “Ta lại quên mất, đệ từ nhỏ không lớn lên trong hoàng cung Đại Tân.”

“Lần đầu tiên ta quay về Đại Tân, đứng trước cổng cung son đỏ, ta không dám bước vào. Ta nghĩ, cái cổng này sao mà cao quá, phải mấy người như ta chồng lên mới bằng, chắc phải mấy tiểu thái giám mới đẩy nổi. Khoảnh khắc đó, ta thậm chí không muốn bước vào nữa.”

Lý Cẩm Hiên thần người một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu: “Nhắc đến vậy, ta lại nhớ lúc nhỏ ra vào cung môn, hay bị vấp phải cái bậc ngạch cửa cao đến nửa người.”

Lý Cẩm Dạ bật cười: “Về sau bước chân vào cung, chín trăm chín mươi chín gian rưỡi điện, ta đi muốn gãy chân cũng không đến cuối. Ta nghĩ bụng, chốn này thì có gì hay? Làm sao sánh được với đất Bồ Loại? Ở bên kia, ta cầm bình rượu hô lên một tiếng, bên này đã có người chạy tới rồi.”

Lý Cẩm Hiên nhìn hắn, không tiếp lời.

“Những năm trở về Đại Tân, không giấu gì hoàng huynh, chỉ cần bước qua cổng cung, đệ chưa từng có một bữa cơm no. Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, rượu uống bao nhiêu, cơm ăn mấy miếng, lời nói mấy câu… chuyện gì cũng có quy củ ràng buộc.”

Lý Cẩm Dạ đưa chén rượu qua: “Cho nên, đệ luôn hoài niệm những ngày cùng Hư Hoài nơi thảo nguyên, uống rượu lớn, ăn miếng thịt to. Tự do biết bao! Sảng khoái biết bao! Thoải mái biết bao!”

Lý Cẩm Hiên uống cạn ly rượu trong hai ngụm: “Chính vì vậy, Bồ Loại mãi là man di, còn Đại Tân mới có thể thống trị chín châu ngàn dặm.”

Lý Cẩm Dạ bỗng nhướng mày: “Nhưng chín châu ngàn dặm đã tồn tại ngàn năm, còn Đại Tân lập quốc chưa đầy trăm năm.”

Sắc mặt Lý Cẩm Hiên lập tức thay đổi.

Lý Cẩm Dạ nói nhỏ: “Thành trì này đã trải qua ngàn năm binh hỏa, mỗi lần đổi chủ đều bị cướp phá thiêu rụi. Nhưng tòa thành từng được gọi là Hào Kinh từ thời họ Chu đã sừng sững giữa trung tâm chín châu. Thần đệ không hiểu là: con người xây nên hoàng cung, hay là hoàng cung giam cầm con người?”

Chưa để Lý Cẩm Hiên trả lời, hắn lại tiếp lời: “Giang Nam lũ lụt, Tây Bắc hạn hán, Đông Nam giặc Oa, người ngồi trong tòa thành này bị tường cung son cao ngất che mắt, đã nhìn thấy được bao nhiêu? Nghe thấy được bao nhiêu? Đã vì cửu châu mà làm được bao nhiêu?”

Cảm xúc kinh hoàng trong lòng Lý Cẩm Hiên đã khó có thể dùng lời diễn tả.

Lần đầu tiên hắn phát hiện, bản thân hoàn toàn không hiểu người này, không hiểu gương mặt này, thậm chí không thể nhìn thấu nổi hắn.

“Hoàng huynh vì tòa cung này mà tự biên tự diễn một vở kịch hay; Bình Vương vì tòa thành này mà vung đao tạo phản. Còn đệ… vì tòa thành này mà…”

Lý Cẩm Dạ chợt dừng lại, giọng trầm xuống: “Hoàng huynh à… đắc tội rồi!”

Lý Cẩm Hiên sững sờ, rồi đôi mắt đột nhiên mở to.

Phải rồi!

Ả tên Như Ngọc kia là từ phủ hắn ra, con búp bê đó là đào ra từ viện của Như Ngọc… Tất cả những điều này…

Tất cả…

Lý Cẩm Dạ đứng dậy: “Hoàng huynh phải nghe lời, các cháu rất đáng yêu, đệ sẽ nghĩ cách giữ mạng chúng!”

Nói xong, hắn bước ra ngoài, không nhanh không chậm.

Chốc lát sau, từ trong ngục vọng ra tiếng cười vang, mỗi lúc một lớn, xé tan mây trời, khiến Chu Tự bên ngoài hồn bay phách lạc.

Mẹ ơi, không lẽ Lý Cẩm Hiên phát điên rồi à!?

Vụ án Phúc Vương hạ cổ, nhờ có sự ổn định của An Thân Vương, mà nhanh chóng tìm ra manh mối.

Một tháng sau, Bảo Càn Đế khỏi bệnh lên triều lại, lệnh Lý công công tuyên chỉ:

Phúc Vương bị giáng làm thứ dân, lưu đày đến Hải Nam, cả đời không được trở lại kinh thành.

Phủ Lục Trưng Bằng bị tước hết tước vị, giáng làm thứ dân, toàn bộ tài sản sung công, nam đinh trên mười hai tuổi lưu đày phương Bắc.

Nữ quyến nể tình Lục Hoàng hậu mà nương tay, không bị ép vào kỹ viện.

Ngay trong ngày, Lục Hoàng hậu giao lại phượng ấn, việc trong lục cung do Lệnh Quý phi xử lý.

Ban đêm, sau mười ngày bận rộn triều chính nơi cung cấm, Lý Cẩm Dạ cuối cùng cũng trở về vương phủ. Tính từ mồng chín tháng chín đến nay, đã tròn hai tháng.

Kinh thành sớm đã vào chính đông, tuyết phủ trắng xóa.

Cao Ngọc Uyên đã chuẩn bị sẵn một nồi lẩu nóng trong chính đường, rượu Thiêu Đao Tử hảo hạng, thịt bò và cừu vừa được chuyển từ trang trại về, thái thành từng lát mỏng, nhúng sơ trong nước lèo hầm từ xương heo, chưa cần chấm đã ngon ngọt vô cùng.

Chỉ riêng Lý Cẩm Dạ đã ăn hết năm đĩa thịt, cộng thêm Tô Trường Sam, Tạ Dịch Vi, và cả Trương Hư Hoài… thịt một con cừu nhỏ chẳng mấy chốc đã sạch bách!

Tội nghiệp Cao Ngọc Uyên, loay hoay cả ngày trời, cuối cùng cũng chỉ gắp được hai lát thịt trong bát Lý Cẩm Dạ. Nhưng nàng lúc này đang rất vui, ánh mắt chỉ dừng trên người hắn, chẳng hề để ý đến ai khác.

Lâu ngày xa cách, nàng cảm thấy người đàn ông này dường như đã thay đổi. So với một tháng trước, dường như trong thân thể hắn toát ra một khí chất mạnh mẽ, kiên cường, đủ để gánh cả trời đất.

Tô Trường Sam lén đá chân Lý Cẩm Dạ, ra hiệu bảo hắn quản vợ mình chút đi, ánh mắt kia… nóng bỏng quá rồi!

Lý Cẩm Dạ giả vờ không thấy, giơ chén rượu lên với Cao Ngọc Uyên: “A Uyên, ly đầu tiên, ta kính nàng!”

Cao Ngọc Uyên đang mải ngắm gương mặt tuấn tú kia, nhất thời không phản ứng kịp: “À?”

Lý Cẩm Dạ không nói gì, đưa tay nắm lấy tay nàng, bóp mạnh một cái.

Cao Ngọc Uyên đau: “A, a” hai tiếng mới tỉnh lại.

“Làm nàng lo lắng, sợ hãi… nàng nói xem, ly rượu này có đáng không?”

“Đáng! Đáng chứ!”

Cao Ngọc Uyên nâng chén, cụng với hắn, hào sảng uống cạn.

Rượu này cay quá đi mất!

Cao Ngọc Uyên cay đến mức nước mắt rưng rưng, Lý Cẩm Dạ nhìn nàng bật cười, tất cả mọi người trong bàn cũng bật cười.

“Thật là trăm năm khó gặp, An Thân Vương phi mà cũng biết khóc sao! Chuyện này mà truyền ra ngoài, ai tin được! Người ngoài còn nói An Thân Vương phi là Hắc mẫu dạ xoa đấy!” Tô Trường Sam đùa cợt.

Tạ Dịch Vi không nỡ trêu chọc cháu gái mình, lấy khăn tay đưa qua: “Lau đi!”

Cao Ngọc Uyên định đưa tay đón lấy, mới chạm vào mép khăn đã bị Tô Trường Sam cướp mất: “Mộ chi đã về rồi, còn cần gì khăn của ngươi? Mộ chi, còn không mau lau nước mắt cho phu nhân ngươi đi.”

Cao Ngọc Uyên nhìn dáng vẻ lấc cấc kia, suýt nữa hắt cả bình rượu lên đầu hắn. Đang nghĩ cách đáp trả thì thấy La ma ma hớt hải từ ngoài chạy vào…

Exit mobile version