“Sinh rồi, sinh rồi! Tam phu nhân, nhị tiểu thư sinh rồi ạ!”
Lòng Thẩm Thanh Dao như lửa đốt, bật dậy, vội hỏi: “Sinh con trai hay con gái? Mẫu thân thế nào rồi?”
Tiểu nha hoàn vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi: “Nô tì không dò hỏi được, chỉ biết là sinh rồi ạ!”
Thúy Nhi xúc động đến rơi nước mắt, chắp tay vái trời: “Có Trương thái y ở đó, nhất định mẫu tử đều bình an.”
Thẩm Thanh Dao ngồi phịch xuống ghế, một lúc lâu sau mới vẫy tay với Thúy Nhi: “Vào kho lấy ít thuốc bổ tốt nhất chuẩn bị mang qua. Ta phải đích thân đến thăm người, nhân lúc Cao Ngọc Uyên còn ở đó, gặp mặt xin lỗi nhị tiểu thư một lần. Chuyện này cũng nên sớm khép lại thôi!”
Thúy Nhi vâng lời, rồi hỏi: “Tam phu nhân, lễ vật nên chuẩn bị nặng hay nhẹ ạ?”
“Tất nhiên là phải trọng lễ rồi, vương gia và vương phi đều có mặt, không thể để người ta coi thường được!”
“Vâng!”
Một lúc sau, lễ vật đã chuẩn bị xong.
Thẩm Thanh Dao cố tình thay bộ áo quần mới tinh, còn cài thêm một cây trâm phượng trên đầu, rồi mới ra khỏi phủ.
Khi đến cửa nhỏ Cao phủ, lạ thay, bên ngoài lại không có lấy một người giữ cửa, vào đến đại sảnh cũng vẫn không thấy ai.
Tiểu nha hoàn cầm đèn lồng hơi lo sợ, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Dao.
Thúy Nhi quát khẽ: “Sợ gì chứ? Chắc mọi người đang vui quá, vào trong nhận thưởng hết rồi, đi!”
Qua đại sảnh, vào tới hoa sảnh, từ xa đã thấy ánh sáng le lói, ba người chủ tớ men theo ánh sáng mà đến, đi tới một viện nhỏ.
Lại gần mới phát hiện trước viện có rất nhiều người hầu vây quanh, ai nấy đều mang vẻ mặt buồn bã.
Thúy Nhi bước tới hỏi: “Tỷ tỷ, đang vui vẻ mà, sao lại thế này?”
Nha hoàn nọ quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ là ai, chỉ thở dài nói: “Người sắp không qua khỏi rồi, còn vui vẻ gì nữa!”
Ầm!
Thẩm Thanh Dao run bần bật, loạng choạng như sắp ngã.
…
Tàn dương đỏ như máu.
Tạ Ngọc Hồ mặc đạo bào rộng ngồi trong viện, tay đang thêu một bức tranh đôi uyên ương chơi đùa dưới nước.
Bích di nương từ trong phòng bước ra, nhìn bóng lưng con gái, dặn dò: “Mặt trời lặn rồi, đừng thêu nữa, coi chừng hỏng mắt.”
Tạ Ngọc Hồ ngẩng đầu lên, ánh tà dương rơi lấm tấm lên khuôn mặt kiều diễm: “Nương, con thêu thêm lát nữa. Dù sao cũng chẳng có gì làm mà.”
Bích di nương thở dài, không nói gì thêm, để tiểu nha hoàn dìu mình vào nhà.
Tạ Ngọc Hồ ghét nhất tiếng thở dài của bà, từng tiếng như đá nặng đè xuống lòng.
Nàng ném khung thêu sang một bên, lặng lẽ bước ra khỏi viện, dừng lại dưới một bức tường cao.
Bầu trời xám xanh, trên đầu không có lấy một gợn mây. Không biết trời bên kia bức tường liệu có mây không.
Bỗng nàng cảm thấy vô cùng chán nản.
Ngày trước ở Tạ gia cũng chỉ có bốn bức tường; giờ đến nơi này, vẫn chỉ là bốn bức tường. Tuổi xuân, nét xuân sắc, tình yêu, thù hận của nàng… đều bị vây khốn trong những bức tường này. Trăm năm sau, cũng như bao người khác, hóa thành nắm đất vàng.
Không để lại gì cả.
Thật đáng tiếc!
“Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau, nàng giật mình, vội quay đầu.
Trong ánh hoàng hôn, gương mặt nam tử sáng rỡ, áo trắng tung bay trong làn gió chiều, mái tóc đen lay động, đôi mắt xanh lam như ngọc mang theo nét cười nhẹ.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, nghĩ thầm: Tên lưu manh ở đâu chui ra, dám tới ni viện giở trò.
Hắn như đoán được tâm tư nàng, ung dung bước tới, khóe môi cong lên: “Ta đến thăm người. Giờ bà ấy bận việc, nên ta đi dạo một vòng.”
Tạ Ngọc Hồ bỗng thấy mặt nóng ran, tim đập thình thịch, cúi đầu không dám nhìn hắn.
Hắn mỉm cười: “Ta họ Lục. Cô nương họ gì?”
…
Tạ Ngọc Hồ từ từ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc.
Bao nhiêu năm rồi, gương mặt ấy vẫn luôn ở bên nàng, không rời nửa bước. Giờ đây…
Tạ Ngọc Hồ muốn giơ tay lau giọt lệ trên gương mặt ấy, nhưng lại phát hiện mình không còn sức nhấc tay lên.
“Nương, trước kia… con từng rất hận người. Hận người là thiếp, hận vì sao con lại phải đầu thai vào bụng một người thiếp!”
“Về sau… con không còn hận nữa. Trên đời này, không ai thương con hơn người…”
“Nương, con bất hiếu, không thể phụng dưỡng người đến cuối đời!”
Cơn đau xé lòng dâng trào từ tứ chi bát mạch của Bích di nương, bà ngồi sụp xuống đất, nước mắt tuôn như suối, không nói nên lời.
“Nương à… Có con rồi mới hiểu lòng người. Năm xưa… sinh con ra, chắc người đã chịu nhiều khổ lắm nhỉ?”
Ánh mắt Tạ Ngọc Hồ dường như có chút ý cười: “Nương, kiếp sau… ta lại làm mẹ con. Để con… hiếu thuận với người nhé.”
“Ngọc Hồ à…”
Bích di nương hét lên một tiếng thê lương, ngả người ra sau, lại lần nữa ngất đi.
Ôn trang trung không nỡ nhìn thêm, bảo nha hoàn dìu Bích di nương ra ngoài, Trương Hư Hoài cũng lắc đầu, chắp tay sau lưng bước khỏi phòng.
Bên giường, chỉ còn một mình Cao Ngọc Uyên. Nàng cắn chặt môi, nước mắt rơi từng giọt.
Một nụ cười yếu ớt dần dần nở trên môi Tạ Ngọc Hồ.
“A Uyên… kiếp này… điều đúng đắn nhất mà ta từng làm… chính là kết giao với muội. Ta nợ muội quá nhiều, không trả nổi!”
“Nhị tỷ không cần trả. Chỉ cần tỷ sống tốt, thì không cần trả gì cả!”
Một giọt lệ trong suốt lăn khỏi khóe mắt Tạ Ngọc Hồ: “Nhưng nhị tỷ còn mặt dày muốn cầu xin muội một chuyện nữa…”
Ngọc Uyên lắc đầu, nghẹn ngào không nói nên lời: “Nhị tỷ, tỷ cầu ta cũng vô ích. Ta sẽ không nuôi nó. Nó là con của tỷ, không phải con ta. Muốn nuôi… thì tự mình nuôi!”
“Ta cũng muốn… nhưng tiếc là… ông trời không cho ta cái số ấy!”
Tạ Ngọc Hồ mỉm cười, trước mắt dần mờ đi.
Trời đã tối rồi sao?
“Đứa trẻ này khổ… muội chỉ cần cho nó no bụng là được. Dạy nó… làm người tử tế! Còn nữa… đừng nói cho nó biết cha mẹ nó là ai… không xứng… chúng ta đều không xứng!”
Cao Ngọc Uyên nhìn chằm chằm gương mặt không còn sức sống kia, tâm can tan nát: “Nhị tỷ, tỷ đang dùng dao rạch tim ta!”
“Biết sao được!”
Tạ Ngọc Hồ thở dài, từ từ nhắm mắt: “Trên đời này… chỉ có muội là người khiến ta cam lòng rạch tim! A Uyên… nhị tỷ mệnh khổ, muội… cho ta kiêu ngạo một lần vì được sủng ái đi, được không?”
Cao Ngọc Uyên không nói gì, chỉ rưng rưng nước mắt gật đầu thật mạnh.
Dù nhắm mắt lại, Tạ Ngọc Hồ dường như vẫn thấy được.
Nàng mỉm cười, nụ cười thuần khiết như tuyết đầu mùa.
“Còn nữa… đừng chôn ta ở… Tạ gia… nơi đó… bẩn lắm… xin muội…”
Hơi thở cuối cùng vừa buông ra, thân hình nàng run mấy cái, rồi dần dần bất động.
Cao Ngọc Uyên nhận ra bàn tay trong lòng bàn tay mình đã buông lơi.
“Nhị tỷ…”
Một tiếng gào đau đớn và tuyệt vọng xé toạc màn đêm.
Lý Cẩm Dạ cắn chặt răng, gắng gượng kiềm chế không để mình lao vào trong.
Hãy để nàng… khóc thật thoải mái một trận!
Còn Thẩm Thanh Dao ở phía bên kia bức tường, chỉ cảm thấy trước mắt như có một vòng xoáy khổng lồ, không ngừng kéo nàng chìm xuống, mãi mãi không thoát được.
Lúc này, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ…
Hết rồi!
Mọi thứ… đều kết thúc rồi!