Hôn lễ của Tấn Vương, Lễ bộ đã chuẩn bị ròng rã suốt một năm.
Trong cung thì náo nhiệt, phủ Tấn Vương và Tiêu phủ lại càng náo nhiệt hơn, yến tiệc ở Tiêu phủ diễn ra suốt ba ngày ba đêm.
Chỉ là Tấn Vương phi vốn tính khiêm tốn, sau khi thành hôn thì ngoài mồng một và rằm vào cung vấn an Quý phi nương nương, những lúc khác hiếm khi ra ngoài, lại càng ít lui tới trong các cuộc giao du của giới quý tộc.
Nghe nói, lúc còn là tiểu thư, Tấn Vương phi đã như thế, chỉ thích ở trong phòng đọc sách, không ưa ra ngoài.
Lúc Cao Ngọc Uyên uống rượu mừng, từng trông thấy nàng một lần từ xa. Khi ấy vì trang điểm đậm, khoác khăn phượng hà, nên không nhìn rõ. Lần này, nàng mới thực sự được diện kiến dung nhan thật sự của Tiêu Phù Dao.
Phải miêu tả sao đây?
Gương mặt trái xoan trắng như ngọc, mày chẳng vẽ mà xanh, môi chẳng tô mà đỏ, đôi mắt phượng mang theo nét cười nhè nhẹ, tựa như cơn gió xuân dịu dàng thổi tới trước mặt.
Nhìn vào, đã thấy là người khiến người ta dễ chịu!
Cao Ngọc Uyên nắm tay nàng, dẫn đến chỗ ngồi, nói: “Chùa vắng vẻ đơn sơ, chẳng có gì tiếp đãi, ta sai người lên núi sau múc ít tuyết, đun lên pha trà, cũng xứng với người thanh nhã như Tấn Vương phi.”
Tiêu Phù Dao mỉm cười: “Trà pha bằng tuyết ở chùa Diên Cổ, ta chưa từng uống qua, thật muốn nếm thử, đa tạ tỷ tỷ.”
Trong lòng Cao Ngọc Uyên chợt động. Một tiếng “tỷ tỷ” ấy lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người. Quả nhiên là đích nữ được Tiêu gia dạy dỗ kỹ càng, sự khéo léo và thân thiện này, trong các vương phi khác không ai sánh bằng.
Cao Ngọc Uyên mỉm cười nói: “Muội đã gọi ta là tỷ tỷ, ta cũng gọi muội là muội muội, đỡ phải vương phi này, vương phi kia, nghe xa cách lắm!”
Tiêu Phù Dao mỉm cười: “Đều là người một nhà, không cần câu nệ, tỷ tỷ mau ngồi đi!”
Lúc này, tuyết đã được đun sôi trên lò nhỏ đất đỏ, A Bảo bưng ấm trà rót nước, dâng từng chén cho chủ tử, lại bày cả điểm tâm mà phủ vương gia mang đến, mọi việc đâu vào đấy rồi mới lui ra ngoài.
Nàng vừa ngẩng đầu, đã bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn mình, nàng cắn môi, vội cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ.
Thanh Sơn ló nửa cái đầu ra, ngây ngô nhìn nàng cười một lúc rồi mới thu ánh mắt lại.
…
“Sắc mặt Hoàng huynh xem ra vẫn tốt, không biết có chỗ nào không khoẻ vậy?” Lý Cẩm Vân cười hỏi.
Cao Ngọc Uyên đáp: “Đều là bệnh bên trong, sức khỏe chàng không chịu được vất vả, lại chẳng thể phiền muộn, phải điều dưỡng kỹ lưỡng mới được.”
Lý Cẩm Vân cười: “Có hoàng tẩu giúp điều dưỡng, sức khỏe hoàng huynh ắt sẽ không sao.”
Cao Ngọc Uyên thoáng ngẩn người, chợt có cảm giác như quay về ngày nàng và Lý Cẩm Dạ thành thân. Khi ấy, Lý Cẩm Vân vừa được phân phủ, đứng trong đám người ở tân phòng xem náo nhiệt, trên mặt cũng mang nụ cười giống hệt hôm nay.
Thế nhưng nghe kỹ những lời vừa nói, lại chẳng phải điều một người ngây thơ có thể thốt ra.
Con người mà, rồi cũng phải trưởng thành thôi!
Cao Ngọc Uyên dâng trà nóng lên tay Lý Cẩm Dạ, nói: “Ta giúp điều dưỡng cũng đúng, nhưng chàng cũng phải tự biết giữ gìn lấy sức khỏe mình. Ngày nào cũng bận tới tận nửa đêm, dù là thần tiên, cũng không cứu nổi!”
Lý Cẩm Dạ thuận theo lời nàng: “Ở nhà bị mắng, lên chùa cũng bị mắng, ta sợ nàng thật rồi!”
Cao Ngọc Uyên tức mà buồn cười: “Thật sự sợ ta, thì nên nghe lời ta chứ! Trên mặt thì sợ, quay lưng đi lập tức quên sạch, thế mới thật đáng giận!”
Lý Cẩm Dạ cười bất lực với Tấn Vương. Bên cạnh, Tiêu Phù Dao mỉm cười nói: “Trước đây chỉ nghe người ta nói tỷ tỷ ăn nói sắc sảo, hôm nay gặp rồi, mới biết lời đồn không sai. Sau này, muội phải học tập tỷ nhiều hơn.”
Cao Ngọc Uyên cười: “Đừng học ta, ta là người thẳng tính, muội đọc sách nhiều, hoàng đệ lại nghe lời hơn huynh trưởng, muội nói đạo lý, nó sẽ nghe thôi.”
Tiêu Phù Dao liếc nhìn Lý Cẩm Vân: “Cẩm Vân, chàng có nghe lời không?”
Lý Cẩm Vân cười: “Ta cũng nghịch ngợm đấy, nàng có hơi dữ cũng không sao!”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười, tình ý trong mắt khiến người ngoài cũng thấy rõ ràng.
Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ: “Nghe đồn Lý Cẩm Vân vì Tiêu Phù Dao mà từ chối cả người được Quý phi ban tặng, đủ thấy cô nàng này không đơn giản.
Ánh mắt nàng chuyển hướng sang Lý Cẩm Dạ, vừa hay Lý Cẩm Dạ cũng đang bưng chén trà nhìn nàng, nửa cười nửa không nói một câu: “Trời trong núi, tối còn nhanh hơn cả kinh thành đấy!”
Trời tối, khách nên cáo từ rồi!
Vợ chồng Lý Cẩm Vân tất nhiên hiểu được hàm ý trong câu nói, bèn đứng dậy cáo từ.
Trước khi đi, Tiêu Phù Dao liếc mắt nhìn chuỗi tràng hạt trên tay Lý Cẩm Dạ, trong lòng chấn động mạnh.
Tổ mẫu trong nhà nàng vốn là người tín Phật, phụ thân vì lấy lòng nên tìm đủ loại tràng hạt từ khắp nơi về tặng.
Nghe tổ mẫu kể, Đại sư Liễu Trần ở chùa Diên Cổ có một chuỗi tràng hạt nhìn thì bình thường nhưng được làm từ bồ đề kim cương, riêng bốn hạt tùng xanh trên đó đã trị giá ngàn vàng, trong đó có một hạt được khắc chìm hình Phật Thích Ca theo dáng hồ lô.
Nàng không nhìn lầm, trên tay An Thân Vương, viên tùng xanh ấy rõ ràng có khắc hình đầu Phật Thích Ca.
Nàng và Lý Cẩm Vân đến mặt đại sư còn chưa gặp được, vậy mà An Thân Vương lại có được tràng hạt của ngài ấy, sự khác biệt này, không khỏi khiến người ta dâng lên chút đố kỵ!
Lý Cẩm Dạ đang “bệnh”, bảo Cao Ngọc Uyên tiễn khách ra ngoài viện. Vừa tiễn khách quay lại, thấy Thanh Sơn đang bẩm báo với Lý Cẩm Dạ trong phòng.
Cao Ngọc Uyên đứng nghe một lát, mới biết vợ chồng Tấn Vương tới là để cầu con, không nhịn được chen lời: “Ta nhớ bọn họ với tam thúc thành thân cách nhau không bao lâu, mới mấy tháng thôi mà đã vội vã tới cầu con rồi sao?”
Lý Cẩm Dạ nheo mắt không nói, nhưng tay lại vô thức mân mê tràng hạt trên cổ tay. Cao Ngọc Uyên nhìn động tác ấy, không khỏi thấy lạ.
Xưa nay hắn không tin Phật, tràng hạt này mới đến tay chưa được mấy canh giờ, sao động tác mân mê lại thành thục như đã quen từ lâu thế?
…
Ở phía bên kia.
Lý Cẩm Vân nằm nghiêng trên giường, tựa cằm lên vai Tiêu Phù Dao, hỏi: “Người đã gặp rồi, cảm thấy thế nào?”
Tiêu Phù Dao im lặng một lúc: “Giống như nương nương nói, hai người đó đều không phải kẻ tầm thường. Cẩm Vân, chúng ta vẫn nên như xưa, tránh mũi nhọn thì hơn.”
“Ta lại thấy Thập Lục ca là người tốt, đối xử với ta cũng không tệ, khác hẳn Bình Vương và Phúc Vương, lúc nào cũng tỏ thái độ. Còn An Thân Vương phi, trông hơi dữ nhưng cũng không phải người vô lý. Ta rất thích tẩu ấy!”
Lý Cẩm Vân mới mười bảy, trẻ trung tuấn tú, lại được Hoàng đế và Quý phi nuôi dưỡng từ nhỏ, trong lời nói vẫn mang theo nét ôn hòa.
Tiêu Phù Dao không nói thêm, chỉ cười tủm tỉm: “Nếu không phải tốt, thì sao ta lại gọi là tỷ tỷ? Đói rồi, gọi người dọn cơm đi.”
“Được, ta cũng đói rồi!”
Hai vợ chồng dùng cơm xong, dạo bước trong vườn tiêu cơm. Lúc này Tiêu Phù Dao mới nhắc đến chuỗi tràng hạt.
Lý Cẩm Vân nghe xong, cười: “Chắc là đồ giả thôi. Tràng hạt của đại sư là để tụng kinh, sao có thể dễ dàng tặng cho người khác?”
“Ta nghe nói An Thân Vương phi có giao tình sâu đậm với chùa Diên Cổ.”
“Thì cũng nên tặng cho An Thân Vương phi chứ?”
Tiêu Phù Dao nghẹn họng, cười gượng, không nói gì nữa.
…
Canh Tý, trời u ám.
Lý Cẩm Dạ bừng tỉnh trong giấc ngủ chợt, chỉ nghe Thanh Sơn bên ngoài nói: “Gia, sư phụ Bất Viên đến rồi, nói muốn đưa vương phi đi lạy ba lạy!”
Trong lòng Lý Cẩm Dạ chợt trầm xuống.
Lão hòa thượng đêm nay sẽ rời đi sao?