Chương 584
Cao Ngọc Uyên nhìn sắc mặt hai người trước mặt, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Giang Phong, ngươi tiện thể đi Cao phủ, nhân tiện đưa Ôn Tương tới Quỷ Y Đường, bàn bạc cùng Ôn lang trung xem nên tổ chức chẩn bệnh từ thiện thế nào, định ra một quy củ cho rõ ràng.”
Giang Phong liếc mắt nhìn gương mặt Ôn Tương, trong lòng không cam tâm nhưng vẫn đáp: “Vâng!”
“Ôn Tương, ta sẽ không giữ ngươi lại ăn cơm đâu, theo Giang Phong đi đi, trên đường đừng có cãi nhau!”
Ôn Tương vốn định từ chối, nhưng thấy ánh mắt của Cao Ngọc Uyên có chút mong đợi, lời vừa lên đến cổ họng lập tức nuốt xuống.
“La ma ma, mang mấy bộ áo quần mới ta vừa may ra đây.”
“Tiểu thư định cho ta mặc sao?”
Cao Ngọc Uyên chỉ vào cổ tay áo nàng: “Nhìn xem, đã sờn rách cả rồi!”
Ôn Tương ngượng đến mức vội đưa tay ra sau lưng: “Ta làm việc nên mới thế, với lại ta bận xem bệnh, bốc thuốc còn không kịp, hơi đâu mà lo cái tay áo!”
“Phải rồi, cái gì cũng có lý cả!” Cao Ngọc Uyên cười, rồi đưa tay ra trước mặt Giang Phong. Hắn lập tức rút ra một tờ ngân phiếu năm trăm lượng từ trong người.
“Số bạc này mang về cho phụ thân ngươi, Quỷ Y Đường ta mới là đại cổ đông, không thể để một cổ đông nhỏ như ông ấy phải bỏ tiền trợ cấp cho đại cổ đông, đừng từ chối, cứ nhận lấy!”
Ôn Tương cắn môi, nhét ngân phiếu vào trong ngực, cười hí hửng: “Vậy ta không khách sáo nữa!”
Lúc này, La ma ma gói ba bộ áo quần mới lại, đưa cho Ôn Tương. Nàng ôm bọc to trong lòng, khi đi ra đến cửa tiểu sảnh thì bị vấp vào ngưỡng cửa, suýt nữa ngã lăn cả người lẫn bọc.
Chưa kịp kêu lên, thì một bàn tay to đã đỡ lấy nàng, tiếp đó, bọc áo quần trong lòng đã bị Giang Phong xách lên.
Tim Ôn Tương không hiểu sao đập loạn lên, ngực như bị lấp đầy, hơi thở cũng dồn dập.
Giang Phong không nói một lời, chỉ nhạt nhẽo liếc nàng một cái rồi đi thẳng.
Hứ!
Nói một câu thì chết à?
Ôn Tương vẫy tay với Cao Ngọc Uyên, vội vàng chạy theo.
Cao Ngọc Uyên nhìn bóng hai người một trước một sau, mỉm cười nói: “Quản gia, ông có thấy bọn họ rất xứng đôi không?”
Lão quản gia vuốt chòm râu lưa thưa, nói: “Một người động, một người tĩnh; một lắm lời, một trầm mặc. Đúng là rất xứng!”
“Ta thì thấy, Ôn Tương gả cho Giang Phong, là hắn trèo cao đấy!”
La ma ma cảm khái: “Cô nương đó quả là một người sảng khoái! Phu thê Ôn lang trung cũng là người tốt, hiền hậu, đúng mực.”
Cao Ngọc Uyên cũng đồng ý: “Về sau ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Giang Đình, nhờ ông ấy khuyên bảo. Lời cha hắn, chắc hắn sẽ nghe.”
…
Trời tuyết dày đặc phủ khắp kinh thành, trên đường người qua lại thưa thớt, ngoài tiếng bánh xe nghiến trên tuyết thì không còn âm thanh nào khác.
Giang Phong cẩn thận đánh xe, bóng lưng người đàn ông vững chãi như núi, chẳng có chút dáng vẻ e dè như kẻ khác.
Ôn Tương hé rèm nhìn ra, trong lòng dâng lên chút chua xót.
Chuyến đi Nam Cương đã hai năm tròn, nàng cũng yêu hắn hai năm. Cơn oán giận vì bị từ hôn sớm đã bị thời gian xóa mờ, chỉ còn lại nỗi không cam lòng, nơm nớp lo lắng, cùng tình cảm vẫn chưa thể nguôi ngoai!
“Nhìn đủ chưa, Ôn tiểu thư?”
Mặt Ôn Tương đỏ bừng, đang định buông rèm trốn vào, nhưng nghĩ lại: vì sao phải trốn?
“Đừng tự mình đa tình, ta đâu có nhìn ngươi. Ta chỉ đang ngắm cảnh tuyết ngoài kia thôi!”
“Ôn Tiểu thư, lau khóe miệng đi, nước dãi chảy ra rồi kìa.”
Ôn Tương hoảng hốt lau miệng, thấy khô ráo mới phát hiện bị hắn trêu.
Thẹn quá hóa giận, nàng suýt nhảy dựng lên: “Họ Giang kia, ngươi đừng quá đáng!”
Giang Phong dửng dưng: “Ta ức h**p ngươi khi nào? Chỉ là nói trúng tâm sự của ngươi thôi, sao giống như chó cùng rứt giậu vậy.”
“Ngươi… ngươi… dám mắng ta là chó!”
Ôn Tương tức đến mức thở hổn hển: “Cơn tức này ta không chịu nổi nữa, dừng xe! Mau dừng xe!”
Giang Phong làm như không nghe thấy.
Tính Ôn Tương vốn không phải người dễ nuốt giận. Nàng hất rèm, nhắm mắt nhảy xuống xe.
“Bốp!”
Ngã sấp mặt, tay chân chổng cả lên trời, đau đến rơi cả nước mắt.
Một bàn tay to chìa ra, Giang Phong lạnh lùng nhìn nàng.
Ôn Tương trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn vẫn không nói một lời, nét mặt lạnh tanh, thầm nghĩ: Ngươi đúng là sắt đá! Một cô nương té ngã mà đến nhíu mày cũng không!
Giang Phong hơi cau mày, bàn tay to xách nàng lên như nhấc gà con, vứt thẳng vào xe ngựa.
Ôn Tương bị ném đến hoa cả mắt.
Giang Phong, đồ khốn nạn!
…
Chạng vạng, Lý Cẩm Dạ trở về, nghe Cao Ngọc Uyên kể chuyện chẩn bệnh từ thiện, khóe môi cong lên mỉm cười: “Nếu Tam gia trở về, nhất định sẽ nói đây là chuyện tốt.”
“Tam thúc sắp về sao?” Cao Ngọc Uyên lập tức nghe ra ẩn ý trong lời nói.
“Vừa mới nhận được tin, còn khoảng nửa tháng nữa.”
Cao Ngọc Uyên ngồi sát bên Lý Cẩm Dạ, tay đặt lên cổ tay hắn, hỏi: “Lần này mọi việc suôn sẻ chứ?”
“Trong thư không nói, chỉ bảo người sắp về.”
Lý Cẩm Dạ vuốt sợi tóc vương bên má nàng: “Hôm nay còn nhận thêm một tin, quân Trấn Tây ở Cam Túc lại giao chiến với Hung Nô.”
Cao Ngọc Uyên nghiến răng: “Hách Liên Chiến cứ vài ngày lại đánh một trận, hắn rốt cuộc muốn làm gì?”
Lý Cẩm Dạ nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng x** n*n: “Tam gia đã gặp Trình Tiềm rồi, trong thư không tiện viết, chờ người về rồi sẽ rõ. Gần đây lão hoàng đế tịch thu tài sản của đám tham quan, vội vã đem sung vào quốc khố.”
Cao Ngọc Uyên hừ một tiếng: “Đúng là lấy đông vá tây.”
“Phải, vá mãi mà Đại Tân vẫn thủng chỗ này rách chỗ kia, việc buôn bán của Ngọc Linh Các cũng giảm sút không ít.”
“Thật ra ta sớm muốn cho đóng bớt một phần Ngọc Linh Các rồi, đặc biệt là ở Bắc Trực Lệ, còn Nam Trực Lệ thì có thể giữ lại.”
Lý Cẩm Dạ nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
“Đã vậy, vừa hay Giang Phong định đi về phía nam, ta sẽ bảo hắn tiện thể kiểm tra lại mấy cửa hàng phía đó. Còn người của chàng thì lo phía bắc: kiểm sổ, kiểm hàng, thanh toán đều cần người.”
“Cái gì mà của ta, của nàng, A Uyên, đều là của chúng ta cả. Những thứ này giao vào tay nàng, ta cực kỳ yên tâm.”
Cao Ngọc Uyên vội hôn nhẹ lên môi hắn, ý là mình lỡ lời.
Lý Cẩm Dạ được nàng hôn, trong lòng ấm áp hẳn, mới nhướng mày hỏi: “Giang Phong đi nam làm gì?”
“Gia sản của… chúng ta phần lớn đều ở phương nam, hắn đi tuần tra.”
Cao Ngọc Uyên tựa đầu vào người chàng: “Mộ Chi, ta nghĩ chúng ta nên dời thêm sản nghiệp về phía nam. Giang Nam từ thời Tần Hán đã là vùng đất trù phú, sở hữu muối, sắt, than, tơ lụa, mười dặm một phiên chợ, trăm bước một tụ hội, hưng thịnh vô cùng. Dù hè năm nay bị lũ lụt, nhưng so với đế đô vẫn tính là phồn hoa.”
Giang Nam cũng gần Nam Cương hơn!
Câu này là lời trong lòng của Cao Ngọc Uyên, nàng không thể để Lý Cẩm Dạ biết.
Lý Cẩm Dạ từ lâu đã tin tưởng ánh mắt của nàng, lập tức gật đầu. Cao Ngọc Uyên không chậm trễ chút nào, bèn đi tìm Giang Phong bàn bạc.
Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Giang Phong đã dẫn theo hai huynh đệ Thẩm Dung, Thẩm Dịch rời kinh thành, một đường đi về phía nam. Còn một đội khác thì chia tay Giang Phong ngay trước cổng thành, đi thẳng hướng bắc.
Lúc này, Cao Ngọc Uyên và Lý Cẩm Dạ vừa rửa mặt xong, đang ăn sáng trên giường, chưa kịp ăn được bao nhiêu thì La ma ma hấp tấp chạy vào, phía sau còn có một nhũ mẫu, trên tay bế một đứa trẻ…