Hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Tạ Dịch Vi đã sớm chờ ở cổng viện.
Tô Trường Sam ngáp dài bước ra, vừa thấy hắn đã giật mình, vội nuốt nửa cái ngáp còn dang dở.
“Ngươi đến sớm vậy à?”
“Đi thôi, ta đưa ngươi đến cửa Bắc thành.”
“Đưa đến cửa hông vương phủ là được rồi, khỏi cần xa thế.”
“Đi đi, tiễn ngươi xong ta tiện đường vào nha môn.”
Ồ, ý là không nỡ xa ta sao? Trên mặt Tô Trường Sam nở nụ cười như hoa.
Hai người nhân lúc trời còn tối rời vương phủ, lên xe ngựa, men theo đường lớn đi về hướng Bắc.
Trên đường một người đọc sách, một người nhắm mắt dưỡng thần, chẳng ai nói lời nào, mà cũng chẳng cần nói, tất cả đều ngầm hiểu trong lòng.
Không biết đã đi bao lâu, đang lúc Tô Trường Sam mơ màng thiếp ngủ, bỗng cảm thấy có một bàn tay chạm vào mình.
Tô Trường Sam lập tức nắm lấy cổ tay người kia, mở mắt ra.
Tạ Dịch Vi bị bắt tại trận, thoáng lúng túng, cười cười rồi nói như rất có lý: “Ta để dành ít bạc, giúp ngươi mang theo bên người.”
Tô Trường Sam cúi đầu nhìn, quả nhiên trong ngực thêm tờ ngân phiếu hai trăm lượng, quả là giàu nứt đố đổ vách mà!
“Về sau đừng lén lén lút lút đưa nữa, cứ đường đường chính chính mà cho.” Tô Trường Sam nhét ngân phiếu lại vào ngực: “Giờ đến đâu rồi?”
“Sắp tới cổng thành rồi.” Tạ Dịch Vi giãy giụa cổ tay, ra hiệu bảo hắn buông ra.
Tô Trường Sam chẳng thèm buông, bất ngờ ghé sát lại, vén tay áo hắn lên, thấy sợi dây đỏ trên cổ tay, bèn nói nhỏ: “Tiễn ta ra khỏi thành đi!”
Tạ Dịch Vi im lặng chốc lát, rồi mới gật đầu.
Lúc này cửa thành vừa mới mở, xe ngựa lăn bánh ra ngoài, đi được mấy trăm trượng mới dừng lại.
Tô Trường Sam nhảy xuống xe, vẫy tay với người trong xe, ý bảo Tạ Dịch Vi mau quay về.
Đúng lúc ấy, có một lọn tóc nơi thái dương hắn rơi xuống, Tạ Dịch Vi trông thấy vậy thật sự không đành lòng, cũng nhảy xuống xe bước lên giúp hắn chỉnh lại.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, Tô Trường Sam bỗng siết chặt tay Tạ Dịch Vi, xoay người lên ngựa, bóng người rất nhanh đã khuất trong bụi cát mịt mù.
Tạ Dịch Vi lúc này mới trèo lại lên xe, bảo phu xe quay đầu trở về thành.
Chờ xe đi xa, một bóng người bỗng hiện ra từ phía sau gốc cây, là Giang Nguyên Hanh.
Tối qua hắn còn ở điền trang nhà mình trêu ghẹo một góa phụ trẻ mảnh mai, ai ngờ góa phụ ấy lại có tình lang, nửa đêm bị bắt gian tại trận.
Hắn phải móc hết bạc trong người, nói cả một bụng lời ngon tiếng ngọt mới thoát thân được, lại sợ tên tình lang kia quay lại đòi tiền, nên đành vội vã lên đường trở về thành.
Thành chưa mở, Giang Nguyên Hanh đành ngủ tạm trong xe nửa đêm, trời vừa hửng sáng thì mắc tiểu, chạy vào lùm cây giải quyết, nào ngờ vừa quay lưng lại thì trông thấy cảnh Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi tình ý miên man nhìn nhau.
Giang Nguyên Hanh xưa nay ăn chơi trác táng, tinh thông mọi trò, chỉ liếc mắt một cái, ngẫm lại trước sau thì đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Bảo sao hôn sự với Chu gia cũng huỷ bỏ!
Bảo sao có thiếp đẹp như hoa như ngọc lại chẳng màng về nhà!
Thì ra là thế!
Ánh mắt Giang Nguyên Hanh lạnh lẽo, phản chiếu tia sáng phức tạp, lông mày dài nhướn lên, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh tanh giả tạo…
Tô Trường Sam, lần này ngươi bị ta nắm thóp rồi!
…
Cao Ngọc Uyên đến phủ công chúa vào giờ Tỵ canh hai.
“Ta mong ngươi đến lâu lắm rồi, mấy lần mời đều bận, hôm nay cuối cùng cũng đợi được ngươi.” Hoài Khánh đích thân ra đón, mặt mày niềm nở.
Cao Ngọc Uyên trông thấy sắc mặt nàng hồng hào, khóe mắt mang ý cười, đã biết dạo này nàng sống rất thuận lợi.
Bắt mạch xong, nàng kê một đơn thuốc: “Sức khỏe điều dưỡng không tệ, đây là thuốc an thai, không cần uống nhiều, mỗi ngày một chén là được, qua ba tháng thì không cần dùng nữa.”
Hoài Khánh cười tủm tỉm: “Có đoán được là nam hay nữ không?”
Cao Ngọc Uyên vốn định từ chối thẳng, nhưng nghĩ lại đang có việc nhờ người, đành thành thật nói: “Sáu tháng sau mời ta đến lần nữa, lúc đó mới có thể xác định.”
Hoài Khánh mừng rỡ: “Hôm nay ngươi nhất định phải ăn trưa cùng ta, ta bảo hạ nhân…”
“Công chúa khoan vội, ta có chuyện muốn nói.”
Cao Ngọc Uyên vừa dứt lời, ánh mắt đảo một vòng, Hoài Khánh lập tức xua tay cho hạ nhân lui xuống.
Chờ trong sảnh chỉ còn lại hai người, Cao Ngọc Uyên mới mở miệng: “Nhà ta có người muốn gặp Chu đại nhân, phiền công chúa làm cầu nối.”
Hoài Khánh thoáng sững sờ, nhìn nàng hồi lâu rồi mới nói: “Ngươi là ân nhân của ta, lại là lần đầu tiên mở miệng nhờ vả, chuyện này ta nhất định sẽ giúp.”
“Vậy thì đa tạ công chúa.”
“Chỉ có điều, lời xấu nói trước, hai người họ gặp nhau nói gì, kết quả thế nào, về sau ta sẽ không can thiệp, càng không muốn biết!”
Lời này vừa thốt ra, Cao Ngọc Uyên gần như đã chắc chắn Hoài Khánh đã đoán được vài phần, trong lòng không khỏi thở dài, quả là người trong hoàng tộc, bẩm sinh đã mẫn cảm hơn người.
“Nếu vậy, ta thay người nhà mình cảm tạ công chúa!”
Hoài Khánh trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói: “Không cần khách sáo, ngươi biết lòng ta nghiêng về phía ngươi, chỉ là có chuyện phải xem duyên số nữa.”
Cao Ngọc Uyên mỉm cười: “Có tấm lòng của công chúa là đủ rồi, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ trả lại ân tình hôm nay!”
…
Nhờ có Hoài Khánh làm mối, đêm hôm ấy vào giờ Tý, Lý Cẩm Dạ đã gặp được Chu Khải Hằng tại phủ công chúa.
Lúc này phủ công chúa đã phòng bị nghiêm mật, riêng viện góc Đông Bắc, đến ruồi cũng không lọt vào được.
Vừa bước vào viện, Lý Cẩm Dạ đã cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo, e rằng ám vệ trong phủ đều ẩn náu gần đây.
Hắn liếc nhìn Thanh Sơn và Loạn Sơn phía sau, hai người lập tức chia nhau đứng hai bên trấn giữ cửa viện.
Chu Khải Hằng chờ sẵn dưới mái hiên, thấy người đến thì vén rèm, làm động tác mời vào.
Lý Cẩm Dạ gật đầu với hắn, bước vào trong sảnh nhỏ.
Chu Khải Hằng vững vàng ngồi ở vị trí thượng thủ, tay cầm tách trà, thấy hắn đến cũng không đứng dậy, càng không hành lễ, thật là vô cùng thất lễ.
Nhưng Lý Cẩm Dạ biết rõ hắn có đủ tư cách để vô lễ, bèn ôm quyền cười nhạt: “Chu đại nhân dám gặp ta, chứng tỏ là người gan lớn, chỉ không biết gan của đại nhân liệu có thể lớn thêm chút nữa không?”
Vào thẳng vấn đề, không lãng phí một lời dư thừa. Chu Khải Hằng dùng ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Lý Cẩm Dạ: “…Vương gia, lớn thế nào mới gọi là lớn?”
Lý Cẩm Dạ không đáp ngay, mà ngồi xuống chỗ hạ thủ, ung dung lướt tay trên miệng chén trà, rồi mới nói: “Còn phải xem Chu đại nhân muốn gì. Nếu đại nhân muốn công thành danh toại, muốn con cháu bình an, vậy thì gan phải lớn hơn một bậc nữa.”
Hô hấp của Chu Khải Hằng hơi khựng lại, hai người tuy ngồi không xa, nhưng đều nhìn đối phương chằm chằm.
Không biết đã qua bao lâu, Chu Khải Hằng mới từ từ nở một nụ cười.
Nụ cười này hoàn toàn khác với dáng vẻ ngốc nghếch thường ngày, chỉ thấy răng mà chẳng thấy mắt. Trong đôi mắt đen thẳm là vẻ lạnh lẽo, sắc bén đến lạ.
“Ồ? Câu này là có ý gì đây?”
Lý Cẩm Dạ đặt chén trà xuống, nghiêm giọng nói: “Đại nhân chưa biết, chuyến này ta đi Lưỡng Quảng, vốn là do quý phi đề xuất. Quý phi đúng là bậc nữ trung hào kiệt, không những thông thạo sử sách mà còn tinh thông binh pháp, bởi thế mới bày ra được kế điệu hổ ly sơn xuất sắc đến vậy.”
Chu Khải Hằng dường như rất có hứng thú, bèn hỏi tiếp: “Rồi sau đó thì sao?”