Site icon TruyenVnFull

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên - Chương 629

Đúng lúc Cao Ngọc Uyên đang nghiến răng, cánh cổng cung điện nặng nề phát ra tiếng kẽo kẹt rồi mở ra, mấy thị vệ từ khe cửa đi ra, mỗi người leo lên ngựa, phóng như bay về bốn phương tám hướng trong kinh thành.

Chu Khải Hằng vừa mới cởi áo quần định đi ngủ, nghe tin hoàng thượng truyền triệu, trong lòng lập tức lo lắng. Giờ này rồi, chẳng lẽ trong cung xảy ra chuyện?

“Lão gia?” Dư phu nhân cũng đầy vẻ lo âu.

“Mau mang triều phục tới, giúp ta thay đồ!”

Chu Khải Hằng vội vàng xuống giường, mặc vào triều phục, không chần chừ giây nào, bước ra khỏi phủ, lên xe ngựa.

Vừa định hô “Khởi hành”, thì đột nhiên rèm xe bị vén lên, một người chui vào trong. Chu Khải Hằng ngẩng đầu nhìn, kinh hãi vô cùng.

“Tô Trường Sam? Sao lại là ngươi? Nửa đêm đến đây làm gì?”

Tô Trường Sam vốn định đi thẳng ra ngoài thành, nhưng đi được nửa đường thì trong lòng cứ cảm thấy bất an, như thể đã quên điều gì đó. Thế là hắn quay ngược đường, đến thẳng Chu phủ.

Không ngờ vừa đến cổng Chu phủ thì bắt gặp Chu Khải Hằng mặc triều phục đang vội vàng từ cửa bên đi ra. Lúc này hắn mới hiểu rõ nguyên nhân khiến mình thấy bất an.

“Chu đại nhân, ta đến chỉ để hỏi một câu: hôm đó ta rời kinh thành lúc chạng vạng, ngài đến tiễn, tấm lòng ấy có từng vì những lời đồn bên ngoài về ta mà thay đổi không?”

Chu Khải Hằng không sao ngờ được Tô Trường Sam nửa đêm chạy tới chỉ để hỏi một câu như thế.

Ông nghiêm túc nói: “Vậy còn phải xem những lời đồn đó là thật hay giả?”

Hàng mi rậm của Tô Trường Sam run lên, hắn cười nhạt: “Thật hay giả, đại nhân tự mình phán đoán. Ta chỉ mong đại nhân suy xét mọi chuyện sâu sắc hơn, tại sao lại đúng lúc này đột nhiên có tin đồn?”

“…” Chu Khải Hằng bồn chồn, hơi động đậy.

“Mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe cũng chưa hẳn là giả. Chu đại nhân, từ xưa đến nay, những kẻ bắt cá hai tay đều không có kết cục tốt, xin ngài hãy ghi nhớ lời ta.”

Nói xong, hắn vén rèm nhảy xuống, tung người lên ngựa, quất roi rời đi.

Chu Khải Hằng bị mấy câu không đầu không đuôi đó làm cho mơ hồ, trong đầu rối như tơ vò. Cái tên tiểu tử thối này có ý gì đây?

Còn nữa, sao hắn lại ở trong kinh thành?

Không kịp nghĩ nhiều, xe ngựa đã lao đi vùn vụt. Chu Khải Hằng đành tạm gác lại suy đoán về Tô Trường Sam, tập trung vào việc đoán xem rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì.

Cùng lúc đó, người được triệu vào cung còn có Tấn Vương Lý Cẩm Vân. Giờ phút này, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.

Nửa đêm có chiếu triệu, chỉ có thể là ba khả năng: một là bản thân phạm sai lầm lớn; hai là sức khỏe lão hoàng đế xảy ra vấn đề; ba là trong Đại Tân có đại sự phát sinh.

Cả ba khả năng đều khiến hắn bất an.

Tiêu Phù Dao giúp hắn cài nút áo cuối cùng, nhẹ giọng an ủi: “Vương gia, nương nương quản lý lục cung, nếu trong cung có chuyện gì, chắc chắn người không thể không biết. Nếu bây giờ chưa có tin tức truyền tới, e rằng là chuyện cấp bách bên ngoài, ngay cả nương nương cũng chưa rõ.”

“Vậy thì tốt!”

Lý Cẩm Vân thở phào một hơi: “Ta đi trước, nàng đừng đợi, cứ ngủ đi!”

“Vâng!”

Tiêu Phù Dao tiễn hắn ra tận cửa trong, đứng nhìn bóng hắn khuất dần trong ngõ, trong lòng dấy lên nỗi lo lắng.

Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Có nên phái người về phủ Tiêu báo tin không?

Phụ thân nàng làm việc ở phủ Nội vụ, có thể dò được chút tin tức gì chăng?

Suy nghĩ một lát, nàng hô: “Người đâu!”

“Vương phi!”

“Lập tức về Tiêu phủ truyền tin, chỉ nói… trong cung có việc gấp bất ngờ, bảo phụ thân ta để tâm đề phòng!”

“Dạ!”

Lý Cẩm Vân cưỡi ngựa rời khỏi ngõ phủ Tấn Vương, thấy đầu phố ngõ hẻm đều có thị vệ và quân đội của Ngũ thành binh mã ty, trong lòng bỗng dâng lên một cơn lạnh từ bàn chân lan khắp xương sống.

Chuyện này… không nhỏ!

Vào đến cung, đang vội vã đi vào thì đột nhiên có một tiểu thái giám chạy tới.

Lý Cẩm Vân thấy người quen, là người trong cung của mẫu thân, bèn hạ thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Tiểu thái giám đảo mắt nhìn quanh, rồi nhón chân thì thầm vào tai Lý Cẩm Vân, khiến tim hắn đập dồn dập.

Chưa kịp tiêu hóa thông tin, tiểu thái giám lại ghé tai nói: “Vương gia, nương nương dặn tiểu nhân chuyển lời cho người: Trình Tiềm là người của Tô Trường Sam.”

“Hả?”

Lý Cẩm Vân ngơ ngác nhìn hắn, nhưng tiểu thái giám đã vội vàng biến mất trong màn đêm.

Là ý gì?

Người của Tô Trường Sam thì sao?

Lý Cẩm Vân chỉ thấy mơ hồ, nhưng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đi về phía tẩm cung của phụ hoàng.

Tuy nhiên, đi được nửa đường, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu hắn, bừng tỉnh ngộ.

Quân đội Tây Bắc do Trình Tiềm đứng đầu, lần này xảy ra dịch bệnh lớn như vậy, hắn khó mà tránh được trách nhiệm. Mà Trình Tiềm lại là bạn từ thuở nhỏ của Tô Trường Sam, gần như là người của Lý Cẩm Dạ.

Lời của mẫu thân là muốn hắn hướng mũi dùi sang phía khác!

Nghĩ đến đây, lòng Lý Cẩm Vân bất an vô cùng. Đại Tân đã đến nước này rồi, vẫn còn mưu tính cái này cái kia sao?

Vì ngôi vị đó… có cần đến mức vậy không?

Trong tẩm điện, ánh đèn sáng rực như ban ngày.

Trương Hư Hoài châm mũi kim cuối cùng, lão hoàng đế bỗng ngồi bật dậy, phun ra một ngụm máu đen.

Lý công công lập tức dâng trà, Bảo Càn Đế súc miệng xong, ôm lấy ngực còn đau, dựa vào gối thêu thở hổn hển.

“Hoàng thượng!” Trương Hư Hoài bước lên một bước: “Ngài thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi!”

“Một canh giờ sau, lại châm thêm một lần, ngài sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Bảo Càn Đế phất tay, ra hiệu cho ông lui ra.

Trương Hư Hoài cúi đầu lui xuống, khi bước ra khỏi đại điện, ánh mắt quét qua những người đang chờ ở cửa, trong lòng thầm nghĩ: Ồ, đến đủ cả rồi.

Lúc này, một tiểu thái giám bước ra, mời các đại thần vào điện.

Chu Khải Hằng đi cuối cùng, vừa bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt lướt qua nhìn Trương Hư Hoài.

Trương Hư Hoài cảm nhận được, ngẩng đầu, gật đầu với Chu Khải Hằng. Chu Khải Hằng lập tức thu ánh mắt lại.

Trương Hư Hoài đứng nguyên tại chỗ một lát, rồi quay xuống bậc thềm, nhìn về phía tối.

Vương Trực lặng lẽ bước ra, gật đầu với ông.

Lông mày Trương Hư Hoài giãn ra, tim cũng nhẹ đi vài phần, xoay người bước lên bậc thềm trở lại.

Tin đã truyền đến phủ An Thân Vương là được rồi. Có bọn họ trấn giữ, kinh thành tạm thời không sao. Chỉ là… sức khỏe của lão hoàng đế…

Trương Hư Hoài chắp tay sau lưng đi lại trước cửa điện, trong lòng thầm tính: Lý Cẩm Dạ lúc nào sẽ trở lại kinh thành đây?

Cùng lúc đó, Lý Cẩm Dạ cũng giống Trương Hư Hoài, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sân.

Trời đất ở Lưỡng Quảng cực kỳ oi bức, đến nửa đêm vẫn không một làn gió mát, lưng hắn đã đẫm mồ hôi, ướt sũng áo mỏng.

Thanh Sơn thấy vậy, lập tức ra hiệu cho hạ nhân chuẩn bị nước, rồi tiến lên một bước, nói nhỏ: “Gia, rửa ráy chút đi, đã hai ngày người chưa tắm rồi.”

Lý Cẩm Dạ phất tay, Thanh Sơn lặng lẽ lui sang bên.

Hắn biết Gia đang suy nghĩ gì: Gia đang nghĩ… có nên lập tức quay về kinh hay không?

Lúc này, Lý Cẩm Dạ bỗng dừng bước: “Đi gọi Tào Minh Cương tới đây.”

“Dạ!”

Chốc lát sau, Tào Minh Cương đến, thi lễ nhẹ rồi nói ngay: “Vương gia, hãy quay về thôi, chuyện ở kinh thành quan trọng hơn trăm lần so với Lưỡng Quảng.”

Lý Cẩm Dạ chăm chú nhìn hắn: “Không bàn chuyện quay về hay không trước, ta chỉ hỏi ngươi: chuyện phía Tây, có cách nào giải quyết không?”

Exit mobile version