Site icon TruyenVnFull

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên - Chương 638

Cao Ngọc Uyên gắng gượng kìm nén cơn giận: “Sư phụ, người chỉ có một canh giờ, trong cung không thể thiếu người, mau trở về đi.”

“Được!” Trương Hư Hoài đáp một tiếng, nhưng chân lại không nhúc nhích.

Tâm tư của Cao Ngọc Uyên không đặt vào ông, quay đầu nói: “Sáng mai khởi hành, Thế tử gia nên nghỉ ngơi sớm. Ta sẽ viết thư cho Lý Cẩm Dạ. Tam thúc?”

Cao Ngọc Uyên liếc nhìn hắn một cái sâu sắc: “Vậy thúc ở lại trò chuyện với Thế tử gia một chút. Chuyện không gấp vào lúc này, đợi mai tiễn hắn đi rồi, ta với thúc bàn tiếp cũng không muộn.”

Mặt Tạ Dịch Vi ửng đỏ: “Được!”

“Tô Trường Sam!” Cao Ngọc Uyên nghiến răng, từng chữ rõ ràng: “Ngươi đến Tây Bắc nhất định phải nhớ kỹ, cho dù gặp phải hiểm nguy gì, cho dù thành Lương Châu có thất thủ, cũng phải giữ cho được cái mạng của mình!”

Nghe vậy, Tô Trường Sam không nói gì, nhưng tim Tạ Dịch Vi thì run lên mấy nhịp đó cũng là lời mà hắn muốn nói.

Cao Ngọc Uyên vừa rời đi, đêm ở đế đô bỗng trở nên trầm lặng và nặng nề hơn.

Khi Trương Hư Hoài bước ra khỏi viện, quay đầu gọi vào thư phòng nơi Tô Trường Sam đang đứng: “Trường Sam, tiễn ta một đoạn.”

Tô Trường Sam tưởng ông có chuyện riêng cần dặn dò, vội vàng đuổi theo.

Không ngờ Trương Hư Hoài lại nhét vào tay hắn một cái bình nhỏ, rồi như thể có ác quỷ đuổi theo sau, quay đầu bỏ chạy.

“Người này chạy cái gì chứ… chẳng lẽ…” Tô Trường Sam mở nắp bình, ngửi thử, nét mặt lập tức co giật mấy cái, lặng lẽ đưa tay che trán.

Những gia tộc quyền quý ở kinh thành mà nuôi nam sủng, trong khuê phòng chắc chắn đều có loại đồ này. Tới nước này rồi, mà lão ta đó vẫn còn nhớ tới chuyện ấy.

Tô Trường Sam nhìn bình thuốc, lại nhìn người trong thư phòng, sau đó tiếp tục che trán một lát rồi ném cái bình vào lòng Đại Khánh, lảo đảo quay lại thư phòng.

Đại Khánh cầm cái bình, ném không được, giữ cũng không xong, cuối cùng nhét vào ngực, coi như không thấy.

Tô Trường Sam bước vào phòng, nói: “Trễ rồi, để ta qua phòng ngươi nghỉ tạm, tắm rửa thoải mái một chút, thay bộ đồ sạch rồi lên đường.”

Tạ Dịch Vi thổi tắt đèn, cùng hắn sánh vai đi qua viện.

Nước nóng đã được chuẩn bị. Cuối tháng tư, trời đêm không lạnh, Tô Trường Sam c** s*ch sẽ, ngâm mình trong thùng gỗ lớn.

Tạ Dịch Vi mang nội y hắn vào, đặt ở bên cạnh, nhìn hắn một cái rồi lặng lẽ bước ra.

“Đừng đi, kỳ lưng giúp ta!” Tô Trường Sam gọi với theo.

Tạ Dịch Vi bỗng cứng đờ, sắc mặt trống rỗng.

“Đêm cuối cùng rồi mà.” Tô Trường Sam thở dài.

Tạ Dịch Vi sững lại, bước lên cầm khăn, giúp hắn kỳ lưng.

Đêm tĩnh mịch, ánh sáng lờ mờ, giờ phút chia ly cận kề. Nếu trong lòng Tô Trường Sam không có chút gì rung động thì còn gọi gì là nam nhân nữa?

Nhất là đôi tay với những đốt xương rõ ràng kia, lướt trên lưng hắn, khiến một thứ cảm xúc sâu kín trong lòng trỗi dậy như ngọn lửa nhỏ, bập bùng bốc cháy.

Tạ Dịch Vi tay run run, căn phòng nóng khiến hắn khó chịu.

Chốc lát sau, hắn nuốt nước bọt, nói nhỏ: “Phía trước để ngươi tự rửa, ta ra ngoài trước.”

“A Vi, đừng căng thẳng, ta sẽ không đụng vào ngươi đâu.” Tô Trường Sam cười nhẹ.

“Lỡ như ta không về được, ngươi vẫn có thể tìm một người xứng đáng, sống tốt cuộc đời của mình.”

Bốp!

Tạ Dịch Vi ném cái khăn vào đầu hắn, quay người bỏ đi.

“Haiz, nóng tính ghê!”

Tô Trường Sam lấy khăn trên đầu xuống, rút người lui sâu vào nước, gọi: “Làm sao? Ngươi muốn ta đụng vào ngươi à?”

Tạ Dịch Vi cảm thấy một luồng khí nghẹn trong lòng sắp khiến hắn nổ tung, nghiến răng: “Ta chỉ muốn nhét cái gì đó vào miệng ngươi thôi!”

“Dùng cái gì nhét?” người nào đó không biết sống chết nói thêm một câu.

Tạ Dịch Vi tức điên, xông vào, túm lấy cổ hắn, kéo mạnh rồi cúi đầu bịt chặt miệng hắn.

Y hoàn toàn làm theo bản năng, không rõ là đang hôn hay cắn xé, giống như có h*m m**n muốn “ăn sống” người này vậy.

Biểu cảm của Tô Trường Sam lập tức trở nên trống rỗng, thậm chí có phần buồn cười!

Trong lòng hiện lên hai suy nghĩ:

Một: Là ngươi tự tìm ta đó, lát nữa đừng trách ta không khách sáo!

Hai: Thôi bỏ đi, thiên thời địa lợi đều chưa đủ.

Tạ Dịch Vi cứ thế hôn một lúc, thấy người kia không phản ứng gì, bèn khựng lại.

Đúng lúc đó, Tô Trường Sam không do dự cắn mạnh một cái, khiến Tạ Dịch Vi đau đến hít hà, suýt muốn b*p ch*t hắn.

“Ha ha ha ha ha…”

Tô Trường Sam cuối cùng nhịn không nổi, cười phá lên. Cười đủ rồi thì đột ngột dừng lại, nói: “Cắn như chó ấy, vẫn còn là xử nam nhỉ! Đừng vội, đợi tiểu gia đánh tan đám Hung Nô rồi sẽ quay về dạy dỗ ngươi cho tử tế!”

“Ha ha ha… Vừa rồi cắn ta đầy miệng nước miếng… ha ha ha…”

Tạ Dịch Vi tức đến điên người, vung tay đấm thẳng vào khuôn mặt tuấn tú kia, sau đó, trong tiếng rên đau của Tô Trường Sam, không quay đầu lại mà bỏ đi.

Tô Trường Sam “ái da ái da” kêu mấy tiếng, ngoan ngoãn trèo ra khỏi thùng tắm.

Ngoài viện, Đại Khánh và Nhị Khánh liếc nhau, thầm nghĩ cùng một chữ: “Đáng!”

Tô Trường Sam lười biếng mặc quần áo, tóc còn ướt xõa xuống, cứ thế nằm vật lên giường.

Nhìn trần màn một lát, thấy người kia vẫn đứng trước cửa sổ giận dỗi, cuối cùng không nhịn được nói: “Vẫn chưa phải lúc, ít nhất cũng phải cho ngươi một đêm động phòng ra hồn chứ.”

Tạ Dịch Vi đỏ bừng cả mặt, quay đầu nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn nhét cái gì đó vào miệng ngươi thôi.”

Tô Trường Sam nhìn hắn, cười không đáp.

Tạ Dịch Vi bị nhìn đến phát điên, tránh không được, cuối cùng giận dữ quát: “Ngươi dậy cho ta! Ta muốn đánh cờ với ngươi!”

Đêm có dài ngắn, cờ có thắng thua.

Lúc tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, Tô Trường Sam hất bàn cờ, lao tới ôm chặt người kia: “Dịch Vi, ta phải đi rồi!”

“Ừ.”

“Ngươi phải sống thật tốt!” Tô Trường Sam thì thầm: “Nếu thật sự có chuyện, đừng tìm cái chết. Giúp ta chăm sóc Lý Cẩm Dạ, và cả cháu gái của ngươi nữa.”

“Tô Trường Sam, ngươi nói lời gì cho may mắn một chút cho ta nhờ!” Tạ Dịch Vi lại nổi giận.

Tô Trường Sam cười: “Lời may mắn đây Tạ Thám Hoa à, ngươi nhất định phải sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn nha!”

Góc trán trắng nõn của Tạ Dịch Vi giật giật, cúi đầu, lại như chó mà cắn lên cổ hắn một cái. Cắn đến nửa chừng, hắn cắn vào tai Tô Trường Sam, rít từng chữ qua kẽ răng: “Cả đời này, ta không cần con cháu đầy đàn; còn sống được trăm tuổi hay không… thì phải xem ngươi đấy, Tô thế tử!”

Đồ ngốc…

Tô Trường Sam cười đến nheo cả mắt.

Cuối xuân năm ấy, Hung Nô vây công thành Lương Châu như lang sói.

Hai mươi vạn quân Trấn Tây bị dịch bệnh tàn phá, chỉ còn lại ba vạn người.

Tinh binh của Đại Tân đã chỉnh đốn xong, cổng thành phía Bắc mở rộng.

Phiêu Kỵ Đại tướng quân, Tô Trường Sam, mặc khôi giáp lạnh như vảy cá.

Tấn Vương Lý Cẩm Vân thay mặt hoàng đế lên cao tiễn đưa. Quân đội như biển mênh mông, lặng lẽ chỉnh tề xếp hàng dưới chân thành.

Sau lời chúc theo lệ, chén rượu ban thưởng, Tô Trường Sam chuẩn bị lên ngựa xuất chinh. Nhưng đúng lúc ấy, hắn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Lý Cẩm Vân, mỉm cười.

Hắn hạ giọng, chỉ đủ hai người nghe: “Tấn Vương, cho dù hoàng thượng đem cả giang sơn này dâng vào tay ngươi, ngươi cũng không ngồi vững đâu!”

“Ngươi!” Sắc mặt Lý Cẩm Vân lập tức biến đổi.

Exit mobile version