Sợ Bảo Nha không thích hoa mẫu đơn xanh nên đã vẽ một bức tranh khác sao?
Đỗ Kim Hoa nhận lấy mở ra xem. Mới nhìn thoáng qua đã sửng sốt, chỉ thấy những đoá hoa tím hồng nở giữa đám lá xanh, lộng lẫy sang trọng: “Cái này đẹp quá!
Thấy nhạc mẫu thích, Cố Đình Viễn cũng an tâm được một nửa.
“Ngươi thật có lòng.” Thưởng thức xong, Đỗ Kim Hoa cuộn bức tranh lại, nhướng mày nhìn hắn hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Cố Đình Viễn do dự một lúc, nhẹ nhàng hỏi: “Trần tiểu thư không sao chứ? Hôm qua có bị cảm lạnh không?”
“Bảo Nha không sao!” Đỗ Kim Hoa tức giận nói: “Ngươi đừng có muốn nó không khoẻ như vậy.”
“Vâng, vãn bối biết lỗi.” Cố Đình Viễn vội vàng khom người hành lễ.
Đang nói chuyện, trong sân truyền đến đủ loại âm thanh náo nhiệt, Cố Đình Viễn liếc mắt nhìn mấy cái hỏi: “Trong nhà đại nương muốn xây nhà sao?”
“Ngươi biết cái này sao?” Đỗ Kim Hoa nghỉ hoặc. Bà không nghĩ rằng hắn chỉ biết đọc sách, nhưng dù sao cũng không giống như am hiểu chuyện đời. Cố Đình Viễn trả lời: “Cháu đã từng thấy rồi.”
“Đúng, nhà chúng ta đang xây phòng.” Đỗ Kim Hoa đơn giản cùng hắn tán gau: “Nhà chúng ta muốn xây học đường! Gọi là gì mà tộc học! Chỉ có hài tử của Trần gia chúng ta học ở đây!”
Xây học đường sao? Cố Đình Viễn giật mình, nhạc mấu lấy bạc ở đâu ra?
Theo ấn tượng của hắn, vốn liếng của nhạc mẫu rất mỏng.
Do dự một lúc, hắn hỏi: “Đại nương có cần giúp đỡ gì không?”
“Ngươi có thể giúp được gì?” Đỗ Kim Hoa tò mò hỏi. hắn cơ thể mỏng manh gió thổi cũng bay, hắn có thể giúp được cái gì? Viết vài chữ tặng Bảo Nha còn tạm được.