“Nữ nhân không hiền huệ, la sẽ tổn thương tình cảm phu thê!” Đỏ Kim Hoa dạy dõ nói: “Con đã trưởng thành, Bảo Nha Nhị, qua hai năm sẽ phải ga ra ngoài, hiện tại nương nói những việc này với con, con đừng giận.”
Bà sợ Bảo Nha Nhi giận, cũng sợ Bảo Nha Nhi không bỏ được sĩ diện.
Nhưng Trần Bảo Âm rất bình tĩnh, cởi giày, ngồi vào trong ổ chăn, rất thoải mái mà cong chân lên, ôm đầu gối nói: “Con không giận, nương, người nói tiếp đi.”
Đô Kim Hoa nghẹn một chút.
Một ngón tay ấn lên trên trán nàng, dỗi nói: “Con đứa nhỏ này, sao lại không biết xấu hổ?” Trước nay chưa từng thấy nàng xấu hổi
“Con giống nương, con xấu hổ cái gì?” Trần Bảo Âm mở tø đôi mắt trong sáng, như Đỗ Kim Hoa nói lời này rất kỳ quái.
Nhưng Đö Kim Hoa biết nàng là tính tình gì, cười lạnh một tiếng: “Con giống ai con cũng không biết xấu hổi” Đứa nhỏ này, nhanh mồm dẻo miệng, ăn nói khéo léo, với nàng mà nói ‘Giống nương ta xấu hổ gì”, với người khác sẽ nói “Người nào cũng đăng khiến ta xấu hổi.
Trời sinh chính là da mặt dày!
“Ta rất buồn.” Đỗ Kim Hoa kỳ quái nói: “Sao ta chỉ sinh hai đứa con và nhị ca này của con?” Rõ ràng lão đại đoan chính như lửa, là một người tính tình trung thực. Kết quả hai đứa sau này, một người nghịch ngợm hơn một người!
Trần Bảo Âm cười hì hì: “Vậy nương thích con không?”
“Đi đi đi!” Đỗ Kim Hoa đẩy khuôn mặt nhỏ nàng thò tới ra, cười mắng một câu, sau đó nói: “Đứng đắn chút.”