Nàng ấy là đại cô tỷ, sau khi gả ra ngoài, hoàng thượng ở nơi xa thì làm gì quản được nhiều như vậy chứ? Cô Thư Dung cũng không tính tới chuyện này. Nhưng bà thấy Cố Thư Dung cũng là người thẳng thắn, cho nên trong lòng bà cũng cảm thấy hài lòng phần nào. Với tính cách như vậy, nuôi dạy những đứa trẻ không thể sai lâm được.
Hai người trò chuyện một hồi thì Cố Đình Viên trở lại, sau đó tỷ đệ hai người liên cáo từ. Họ tới đây để cầu hôn chứ không phải tới để làm tre việc của người ta.
“Nương, tại sao nương không đồng ý?”
Sau khi người ta đi rồi, Tôn Ngũ Nương khó hiểu hỏi. Con ngươi xoay chuyển:
“Là do Bảo Nha Nhi không vui sao?”
Nếu tiểu cô bằng lòng, quân mẫu sẽ không từ chối, Tôn Vô Nương nghĩ thầm. Chẳng lẽ tiểu cô nhà nàng ấy thực sự coi thường nam nhân bình thường sao? Người ta vẫn còn nhớ tới người đã từng là thiên kim Hầu phủ sao?
“Nói nhảm cái gì vậy!”
Đô Kim Hoa mắng.
“Thích hay không ngươi có thể nói sao?”
Bảo Nhã Nhi là nương gia, đối mặt nói chuyện với Cố Đình Viên cũng không thành vấn đề gì. Nhưng nếu truyền ra ngoài chuyện nàng còn chưa được đính hôn đã vui mừng trong lòng, thì sẽ khó nghe đến mức nào?
Tôn Vô Nương không để ý lắm:
“Chúng ta đều là người một nhà, nói thì có làm sao đâu?”
Cố Thư Dung hừ một tiếng, không thèm tranh cãi với nữ nhân lắm mồm này nữa.
Vào buổi trưa, khi Trần Bảo Âm về nhà, Cố Thư Dung đã kéo nàng vào phòng, hỏi chuyện:
“Cố Đình Viễn đã nói gì với con? Con có rủ ai đi buôn chuyện không?”