Site icon TruyenVnFull

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ - Chương 26

Lan Lan không hiểu, chân tay luống cuống, mặt mũi tràn đầy bối rối.

Trần Đại Lang rất vui mừng, đẩy nữ nhi: “Lan Lan, dập đầu cô cô đi!”

Nha đầu bảy tuổi đã biết giúp việc nhà, cho gà ăn, cắt cỏ, kiếm củi. Nếu nàng theo Trân Bảo Âm học chữ, làm việc nhà sẽ ít đi.

Nhưng Trần Đại Lang nghĩ đến nữ nhi vê sau được gả vào nhà tốt, không nhịn được cao hứng. Cùng lắm là hắn làm việc nhiều hơn chút! Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt trâm mặc trung thực.

Lam Lam vô thức quỳ xuống, nhưng nàng không có dập đầu, khuôn mặt gầy chỉ to bằng lòng bàn tay, luống cuống bối rối nhìn về phía cửa.

Trong ánh mắt của nàng, Tiêu Bích Hà …

Biểu cảm trên khuôn mặt thật lạ. Không cao hứng, nhưng cũng không phải không cao hứng. Giống như nhớ nhung, thẫn thờ, chua xót, oán hận.

“Biết chữ làm gì?” Giọng nói của nàng khác hẳn với sự khúm núm quá khứ, mà có chua ngoa.Biết chữ thì có ích gì? Cùng ta vào bếp rửa bát đi!”

Nghe nàng nói như vậy, Lan Lan gân như lập tức nhảy dựng lên: “ỒI Tốt! Tốt!”

Mới đi được hai bước đã bị Đỗ Kim Hoa ngăn cản. “Rửa bát cái gì!” Đỗ Kim Hoa sắc mặt tối sâm ôm lấy tôn nữ,Dập đầu với cô cô đi, sau này sẽ cùng cô cô học chữ!”

Không có mắt nhìn, một chút không phân rõ nặng nhẹt

Đỗ Kim Hoa nhìn đại nhi tức với ánh mắt không hài lòng. Bà vốn cũng không hài lòng với đại nhi tức, chỉ là thường ngày nhị nhi tức ồn ào huyên náo, nên cũng không nói đến đại nhỉ tức.

Bị bà bà ran dạy một câu, Tiền Bích Hà đỏ mặt cụp mắt xuống. Môi mấp máy, như muốn nói: “Tùy mọi người.”

Vội vã quay người, bước qua ngưỡng cửa đi vào bếp.

Lan Lan nhìn mẫu thân rời đi, vẻ mặt càng thêm hoang mang, nước mắt lưng tròng trào ra.

“Dập đầu đi!” Đỗ Kim Hoa nhíu mày, trực tiếp quay đầu nàng lại.

Khit mũi, Lan Lan quỳ xuống dập đầu ba lần với Trần Bảo Âm: “Cô cô dạy con biết chữ.”

Nụ cười trên mặt Trần Bảo Âm hơi nhạt đi, hài tử này không muốn biết chữ.

Không giống như Kim Lai, Kim Lai mặc dù bị lừa gạt, nhưng hắn chí ít cũng muốn ăn thịt. Còn Lan Lan chỉ muốn mẫu thân cao hứng.

“Đứng lên đi.” Nàng khom người xuống, một tay đỡ Kim Lai, một tay đỡ Lan Lan”Đi nghỉ một lát đi, sau khi tỉnh dậy rửa mặt rửa tay sạch sẽ, cô cô dạy các ngươi viết tên của mình.”

Kim Lai vô cùng cao hứng nhảy lên: “Dạ, cô cô!”

Lan Lan cũng cẩn thận đứng lên, thăm dò nhìn Trân Đại Lang rồi nhanh chóng thu tay lại: “Con, con đi giúp nương rửa bát.”

Không ai ngăn cản nàng.

Lan Lan khom người, tay chân mảnh khảnh như cây đậu, chớp mắt đã biến mất ở cửa.

“Tiểu tử!” Đỗ Kim Hoa tức giận.

Không trách hài tử, bà chỉ trách đại nhi tức! nói thế nào cũng là nữ nhi của Đại Lang, lại dạy hài tử thành ra như vầy!

Đỗ Kim Hoa không quen nhìn bộ dạng đó đại nhi tức. Người khác chưa kịp nói gì, nàng đã tự mình lùi lại, còn khiến Lan Lan sợ hãi rut rel Suốt ngày làm ra bộ dạng tức phụ chịu thiệt, cho ai nhìn?

Đỗ Kim Hoa biết tâm bệnh của Tiên Bích Hà. Nhưng mà, những năm này từ lúc nàng được gả vào nhà, bà có nói gì không? Không sinh được nhi tử thì không sinh được nhi tử! Bọn hắn còn trẻ, cứ từ tử mà sinh.

Nếu thật sự không thể sinh, vậy thì đừng sinh, đây chính là số mệnh! Oán trời oán đất không thay đổi được, còn không bằng nghĩ thoáng.

Trước đó Lâm Lang rời đi, Đỗ Kim Hoa muốn Lan Lan ngủ ở phòng chính, hài tử ngoan, lại ngày ngày bị thiên vị bà không đành lòng. Nhưng Tiền Bích Hà ra sức khước từ, Lan Lan không tình nguyện, Đỗ Kim Hoa đành từ bỏ ý định. Trước nay chỉ khi người khác đồng ý mình mới có chỗ làm người tốt. Nếu người ta không tình nguyện, vậy coi là hại người.

Exit mobile version