Đỗ Kim Hoa ngồi xuống thổi cháo cho Ngân Lai, không ngước mắt lên nói: “Mai người ăn nửa cái. Kim Lai muốn đọc sách, từ giờ trở đi mọi người đều ăn ít một chút. Dù sao cũng là lúc nông nhàn, không làm việc gì nhiều, ăn ít đi hai ha miếng cũng không đói.
Trân Hữu Phúc há miệng biểu lộ kinh ngạc.
Những người khác cũng há hốc mồm, bao gồm cả Trần Nhị Lang.
“Không, không đến mức đỏ chứ?”
Đô Kim Hoa nhướng mắt mảng: ‘Sao lại không đến mức đó? Còn ăn như trước, tiền bút mực cho Kim Lai lấy ở đâu ra?”
Lúc trước người một nhà làm lụng vat vả, không yêu cầu gì khác chỉ cần được no đủ. Cũng may ông trời mở mat mấy nam nay mưa thuận gió hòa, trong nhà bất kể nam nhân nữ nhân đều có thể tới bữa được ăn no.
Bây giờ thì khác rồi, không phải trong nhà nuôi thư sinh sao? Đồ Kim Hoa thu hồi ánh mät, châm chọc nói: “Chu cấp là nói suông sao?”
Trân Hữu Phúc hít sâu một hơi, rút tay vê: “Khòng ân!”
Ban đêm không làm việc, chỉ cần uống cháo là đủi
Trân Đại Lang do dự, nhưng không nhận: “Con cũng không ăn.”
Gia gia và đại bá đều không ăn, trân Nhị Lang làm phụ thân, tự nhiên cảm thấy xấu hổ.
Hắn vươn tay ra, cầm lấy một chiếc bánh bao, bẻ một nửa: “Mẹ Kim Lai ăn đi.” Hắn nói rồi đưa một nửa chiếc bánh bao cho Tôn Ngũ Nương.
Tôn Ngũ Nương bĩu môi, nhận lấy, nói với Kim Lai: “Con thấy chưa! Vì con mà nương con chỉ ăn được nửa cái bánh baol Con không học hành chăm chỉ, con xứng với nương sao?”