Mọi chuyện được xử lý xong xuôi, sảnh đường yên tĩnh lại, nhìn thấy Hau phu nhân vẻ mặt mệt mỏi, Thược Dược nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Hầu phu nhân mím môi đứng lên: “Vừa đúng lúc, đi xem một chút đi.”
Đi lần này là đến tiểu viện nơi Bảo Âm sống trước đây.
Bà đứng ngây ra đó một lúc, nhưng không phải quay người rời đi, bà lại bước vào.
Sau khi Bảo Âm rời đi, tiểu viền này đã bị bỏ trống.
Hầu phu nhân sẽ không để nữ nhi mình sống trong tiểu viện từng có người khác ở, ngay cả những hạ nhân hầu hạ cũng đều được lựa chọn kỹ càng.
Tiếu viện nơi Bảo Âm từng sống bị bỏ trống. Những hạ nhân hầu hạ Bảo Âm đã bị chia ra an bài làm hạ nhân ở nơi khác. Nàng biến mất hoàn toàn, như thể chưa từng tồn tại.
Cho đến khi Hầu phu nhân bước vào phòng.
“Này, đây là có chuyện gì xảy ra?” Tay bà run ray đôi mắt mở to, chỉ vào bài trí trong phòng không he bị động qua.
Thược Dược do dự một chút, sau đó trả lời: “Bảo Âm tiểu thư, nàng không mang gì đi cả.” Còn cần ngươi nói? Bà không nhìn ra được sao? Đôi mắt Hầu phu nhân đỏ hoe, cố gắng giữ bình tĩnh: “Sao nó không mang đi?”
Quần áo, đồ trang sức, đồ đạc, bài trí đều ở trạng thái ban đầu, không bị đụng chạm.