Nhìn từ xa thì thấy có một đám người đang đánh nhau dưới chân
núi, Đậu Tuyến Nương từ nhỏ đã luyện tập ám khí, ánh mắt tinh tường,
giật nảy mình nói :
– Không xong, là Nam huynh đệ bị quân giặc bao vây, thằng tiểu tặc nhà Vương gia cũng có trong đó.
Lúc ấy khoảng cách giữa đôi bên đã rút ngắn rất nhiều, Đoàn Khuê Chương
cũng đã nhìn thấy rõ ràng, bọn giặc kia có khoảng mười mấy tên, chính là do Vương Long Khách chỉ huy xông vào đánh Nam Tễ Vân ráo riết.
Đoàn Khuê Chương cao giọng gọi lớn :
– Nam huynh đệ, ta tới đây!. Câu nói chưa dứt, chợt nghe tiếng Dương Mục Lao hô hô cười rộ nói :
– Ngươi tới rất hay, chúng ta có thể không cần tới dưới thành Tuy Dương
so tài cao thấp nữa. Giọng nói từ phía sau truyền tới, chấn động ong ong trong tai, chỉ nghe tiếng nói, không thấy bóng người.
Đoàn Khuê
Chương sửng sốt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy xa xa có một cái đốm đen,
trong chớp mắt đã to lên gấp mười lần, Dương Mục Lao một người một ngựa
đã xuất hiện trên đường, quả thật nhanh như ruổi gió đuổi chớp, mau lẹ
cực điểm.
Đậu Tuyến Nương cười nói :
– Khắc nhi, con xem
mẹ đánh y ngã ngựa này!., trên lưng ngựa xoay người lại, dây cung bật
ra, Dương Mục Lao mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, nghe thấy
tiếng dây cung vang lên liền đánh ra một chiêu Phách không chưởng, nào
ngờ Đậu Tuyến Nương chỉ hư trương thanh thế, chưa hề bắn đạn ra.
Đậu Tuyến Nương liên tiếp kéo dây cung ba lần, Dương Mục Lao cũng liên tiếp đánh ra ba chưởng, đều không thấy có đạn hoàn bắn tới.
Dương Mục Lao cười lớn nói :
– Ngươi giở trò huyễn hoặc gì thế, viên ngọc nhỏ như hạt gạo cũng phóng ra ánh sáng à?., con ngựa đã phóng tới rất gần.
Nào ngờ câu nói chưa dứt, Đậu Tuyến Nương lại bật dây cung lần thứ tư, bảy
viên đạn sắt đột nhiên liên châu *****, Dương Mục Lao đang vung tay
phát thoại, chợt toàn thân chấn động, con ngựa đột nhiên hất y tung lên.
Nguyên là Đậu Tuyến Nương biết muốn bắn trúng Dương Mục Lao rất không dễ dàng, nên bảy viên đạn sắt ấy có hai viên bắn vào hai mắt con ngựa của y, mà
còn dùng mánh khóe lui một bước tiến hai bước. Dương Mục Lao võ công cao cường, giỏi nghe tiếng ám khí, nhưng không ngờ cung đạn của Đậu Tuyến
Nương xuất thần nhập hóa tới mức như thế, y :
– nghe thấy. tiếng
đạn hoàn đánh vào năm chỗ huyệt đạo trên người mình, vội lo bảo vệ cho
mình, không đề phòng hai viên đạn hoàn sau cùng của nàng, quả như sét
đánh không kịp bưng tai, lập tức bắn mù hai mắt con Hắc long câu y cưỡi, điều đó chính hợp với câu nói cổ :
– Bắn người bắn ngựa trước, Bắt giặc bắt chúa trước.
Dương Mục Lao lật người một cái nhào ra khỏi lưng ngựa, Đậu Tuyến Nương nói :
– Khuê Chương, chống đối phó với y, thiếp tới cứu Nam huynh đệ. Đoàn Khuê Chương ứng thanh nói :
– Được!., lập tức từ trên ngựa phi thân vọt tới, người còn trên không
kiếm đã quét ra khỏi vỏ ra chiêu Ưng kích trường không lăng không đâm
xuống Dương Mục Lao.
Dương Mục Lao cũng rất lợi hại, còn chưa
đứng vững đã phóng cả chỉ cả chưởng ra, dùng thế Dĩ dật đãi lao, tìm cái sống trong chỗ chết!
Chưởng ấy của y dùng chưởng lực Tiểu thiên
tinh, định kéo thanh bảo kiếm của Đoàn Khuê Chương qua một bên, kế đó
mau lẹ phóng chỉ đâm vào mạch môn đối phương, đoạt thanh bảo kiếm. Đoàn
Khuê Chương thân hình lơ lửng trên không, hai chân chưa chạm đất, vốn
rất khó tránh được đòn Dĩ dật đãi lao của y, nhưng Đoàn Khuê Chương là
người thân trải trăm trận, không dễ gì để y ám hại! Lúc y lăng không
đánh xuống, đã sớm đề phòng Dương Mục Lao ra chiêu sát thủ ấy, trong
khoảnh khấc nguy hiểm ấy, y cũng bộc lộ bản lĩnh trác tuyệt phi phàm.
Chỉ thấy y khua trường kiếm một vòng, đột nhiên giữa đường ngừng chiêu,
thân hình co lại một cái, hai chân đạp mạnh vào nhau, nghiêng người lật
lại trên không, chiêu Ưng kích trường không biến thành chiêu Ngư tường
thiển để vù một tiếng vung kiếm thành một chiếc cầu vồng phóng vào hông
Dương Mục lao. Dương Mục Lao la lớn:
– Kiếm pháp rất hay!., tiếng ra người chuyển, phương vị lập tức thay đổi, song chưởng giao nhau vỗ
ra, giải khai chiêu sát thủ của Đoàn Khuê Chương. Đoàn Khuê Chương mũi
chân vừa chạm đất, còn chưa đứng vững, không dám lập tức ra chiêu, đôi
bên đều lui lại hai bước.
Đoàn Khắc Tà kêu lên :
– Cha,
con tới giúp cha., tiếng ra người tới, lại sấn ra trước mặt cha, thanh
đoản kiếm chĩa vào ngực Dương Mục Lao. Đoàn Khuê Chương vội nói :
– Khắc nhi con qua giúp mẹ đi. Đoàn Khắc Tà nói :
– Không, con bị lão tặc làm nhục, không hả giận không xong., trong lúc
nói hai câu ấy đã liên tiếp đánh ra bảy kiếm, kiếm nào cũng đâm vào
huyệt đạo yếu hại của Dương Mục Lao.
Đoàn Khắc Tà công lực đương
nhiên không thể bằng cha, nhưng thân pháp mau lẹ linh hoạt hơn nhiều, vả lại y đã học được hết bí truyền Viên Công kiếm pháp của sư môn, tuy còn chưa luyện được tới cảnh giới như Không Không Nhi, có thể trong một
chiêu đâm vào chín chỗ huyệt đạo của địch nhân, nhưng cũng đã có thể như Tinh Tinh Nhi, trong một chiêu đâm vào bảy chỗ huyệt đạo của địch nhân, nếu để y đâm trúng thì cho dù Dương Mục Lao có công phu Kim chung tráo, cũng khó mà tránh khỏi trọng thương.
Dương Mục Lao quát :
– Thằng nhãi tàn độc thật!., lúc ấy y đã không thể e dè gì nữa, nghĩ thầm :
– Cho dù y là đồng môn của Không Không Nhi cũng phải ***** y rồi sẽ
tính. Sát cơ vừa nổi lên, lập tức sử dụng tuyệt kỹ Thất bộ truy hồn
chưởng, chân đạp theo phương vị ngũ môn bát quái, chưởng phát bước
chuyển, hết chưởng này tới chưởng khác.
Nào ngờ Đoàn Khắc Tà cực
kỳ thông minh, y vừa rồi sau khi bị thua thiệt đã biết rõ công lực của
địch nhân hơn mình cả chục lần, đời nào chịu thẳng thắn đón đỡ, chỉ cậy
vào khinh công độc môn di chuyển giao đấu, chưởng lực của Dương Mục Lao
tuy lợi hại nhưng không đánh trúng được y, vừa phát được ba chưởng, Đoàn Khuê Chương đã phóng kiếm đâm tới, cha con hợp công, triển khai một
trường ác đấu với Dương Mục Lao.
Đoàn Khuê Chương nhìn thấy thân
pháp của con trai, cũng hơi yên tâm, hơn nữa có mình trợ lực, Dương Mục
Lao có muốn đả thương con trai mình cũng không phải dễ. Đồng thời trong
lòng cũng thấy kỳ quái :