TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Quyển 6 - Chương 331

  1. Home
  2. Đại Đường Tửu Đồ
  3. Quyển 6 - Chương 331
Prev
Next

‎‎‎Trịnh Lũng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nghênh đón Cao Lực Sĩ vào phủ thứ sử Ung Châu. Sau khi ‎phân vai chủ khách ngồi xuống, Cao Lực Sĩ thở dài một tiếng, thật sâu liếc nhìn Trịnh Lũng thần thái sáng ‎lạng, thản nhiên nói:

‎

‎- Trịnh đại nhân dẫn quân vượt Kiếm Nam cứu giá Trường An, có công dẹp yên phản loạn, hoàng ‎thượng vô cùng cao hứng đặc biệt sai mỗ gia đến Ung Châu phong thưởng cho Trịnh đại nhân và quân ‎sĩ Kiếm Nam. Đợi thêm vài ngày nữa chắc hẳn chiếu thư của triều đình sẽ tới nơi.

‎

Ngừng lại một lát, Cao Lực Sĩ lại chuyển đề tài câu chuyện:

‎

‎- Trịnh đại nhân, ý tứ của hoàng thượng là, Trịnh đại nhân gánh vác trách nhiệm nặng nề phòng vệ Kiếm ‎Nam và Thổ Phiên, thật sự là không thể ở lại Ung Châu quá lâu, cho nên …

‎

Trịnh Lũng cười mỉm, ngoài miệng không có đáp lại, trên mặt mang theo vẻ cung kính yên lặng lắng nghe ‎Cao Lực Sĩ, kỳ thực ra trong lòng hắn đang nổi lên từng cơn sóng lòng. Mặc dù Cao Lực Sĩ nói là phụng ‎chỉ tuyên chiếu mà đến song y vẫn một mực không tuyên đọc thánh chỉ, ngược lại còn nhàn tán vài câu ‎không mặn không nhạt, điều này rõ ràng là có ý thử hắn.

‎

Trong lòng Trịnh Lũng hiểu rõ, trong lòng hoàng đế cũng có vài phần nghi kỵ hắn. Nguyên nhân là bởi vì ‎trong khoảng thời gian dẹp yên phản loạn, hắn và Tiêu Duệ “cùng một giuộc” và “cấu kết với nhau làm ‎việc xấu”.

‎

‎- Đại tướng quân, hạ quan là bề tôi của triều đình, chỉ cần triều đình hạ lệnh một tiếng hạ quan tự nhiên ‎sẽ lập tức dẫn quân Kiến Nam rời khỏi Ung Châu, quay trở lại phương nam quy hồi nguyên địa. Chỉ là, ‎đại tướng quân, hoàng thượng…

‎

Trịnh Lũng trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói.

‎

Hắn còn chưa nói hết, Cao Lực Sĩ đã nhíu mày chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Lũng đột ‎nhiên trở nên thâm trầm:

‎

‎- Trịnh đại nhân, Trịnh gia cũng là thế gia đại tộc, Trịnh đại nhân cả đời trung lương làm quan nhiều ‎năm… Xin thứ cho mỗ cả gan dám hỏi Trịnh đại nhân một câu, từ sâu tận trong đáy lòng Trịnh đại nhân ‎hiện tại có còn nguyện ý hiệu trung với hoàng đế nữa hay không?

‎

Trịnh Lũng tim đập mạnh, biết rằng đã vào chính đề rồi. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, mặt đỏ hồng dáng ‎người thẳng tắp cao giọng nói:

‎

‎- Đại tướng quân, hạ quan làm quan đã vài chục năm, Trịnh gia chịu nhiều ân điển của triều đình, đối với ‎Đại Đường tuyệt không hai lòng, điểm này có trời đất chứng giám! Trịnh mỗ nguyện ý đối mặt với trời ‎đất mà thề rằng cả đời này nếu phản bội Đại Đường tất không được chết yên lành!

‎

Nhưng trong lòng Trịnh Lũng lại âm thầm bổ sung thêm một câu: “Đại Đường chỉ có một, còn hoàng đế ‎chẳng qua là ngồi lên cái ghế kia là thành thôi, nguyện trung thành với thái tử điện hạ cũng giống nhau ‎mà.”

‎

Lời này là do Tiêu Duệ nói, lúc đầu Trịnh Lũng cũng cảm thấy đại nghịch bất đạo song nghe Tiêu Duệ nói ‎nhiều lần thì dần dần cảm thấy có chút đạo lý.

‎

Người xưa rất xem trọng lời thề. Cao Lực Sĩ vui mừng mà cười, cầm lấy tay Trịnh Lũng:

‎

‎- Trịnh đại nhân trung can nghĩa đảm, mỗ gia cảm kích… Sau này khi mỗ gia trở lại Trường An nhất định ‎hướng hoàng thượng bẩm báo…Trịnh đại nhân, hoàng thượng có mật chỉ, cho lui tùy tùng mỗ gia phải ‎tuyên chỉ rồi!

‎

‎…

‎

Trịnh Lũng cũng lấy làm kinh hãi, hắn không có ngờ tới hoàng đế lại mở ra cho hắn lợi thế lớn đến như ‎vậy. Không chỉ gia tăng thêm cấp bậc cho hắn mà ở trong mật chỉ còn bí mật sắc phong hắn thành tiết ‎độ sứ của ba trấn Lũng Hữu, Kiếm Nam và Hà Đông. Chỉ cần hắn dẫn quân trợ giúp hoàng đế bình định ‎được cục diện thiên hạ tất sẽ được phong vương tước.

‎

Loại phong thưởng này không thể gọi là nhỏ được. Huy Dương Trịnh gia mặc dù thâm căn cố đế ở Đại ‎Đường triều và trong lòng dân chúng, thực lực hùng hậu, nhưng kẻ có thể được phong vương tước lại ‎không có một ai, nếu như… Trịnh Lũng sắc mặt lộ ra vẻ chấn động và vui sướng nhưng trong lòng lại rất ‎bình tĩnh.

‎

Thứ nhất, Huy Dương Trịnh gia toàn tộc, bao gồm cả tiền đồ và vận mệnh của con trai hắn Trịnh Ưởng ở ‎trong đó, đã gắn chặt với Tiêu gia ở cùng một chỗ. Nhất vinh tất cả đều vinh, nhất tổn (tổn hại) tất cả ‎đều tổn, trở thành ngựa buộc cùng một dây. Nếu hắn ruồng bỏ Tiêu Duệ và Lý Kỳ, mấy trăm tộc nhân ‎của Trịnh gia sẽ chết không có chỗ chôn. Hai nữa là, hắn quá hiểu vị hoàng đế bệ hạ này. Hiện tại chính ‎là lúc ông ta đang cần người dùng, không tiếc quan cao tước hậu để mượn sức hắn, nhưng đợi đến khi ‎thiên hạ bình ổn lại ông ta còn có thể thực hiện lời hứa hay không hoặc là trở mặt không nhận người, ‎đều là việc khó mà nói trước được.

‎

Nhưng Tiêu Duệ và Lý Kỳ thì không giống vậy. Chỉ cần hắn kiên định đi tới, giúp đỡ đến cùng vậy thì hắn ‎và Trịnh gia chính là đại công thần khai quốc rồi. Mặc dù chưa chắc đã được phong vương phong tước ‎nhưng tiến thêm một bước trên vũ đài chính trị thì vẫn có điều nắm chắc. Hoàng đế ngày càng trở nên ‎hồ đồ và già cả, thế lực Tiêu Duệ ổn định kiên cố, trong sáng trong tối điều khiển hướng đi của cả Đại ‎Đường. Đứng đằng sau lưng còn có Lý Lâm phủ, Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Ngọc Chân, mà thái tử ‎Lý Kỳ lại đang như mặt trời giữa trưa… Cho dù năm vạn quân Kiến Nam của mình quy thuận hoàng đế, ‎Lý Long Cơ có thể nắm giữ cục diện chính trị một lần nữa hay sao? Điều này cũng chưa chắc.

‎

Lùi lại một bước mà nhìn nhận, mặc dù hoàng đế tạm thời chiếm được thượng phong, thủ hạ dưới tay ‎Tiêu Duệ còn có hơn mười vạn An Tây đại quân, còn thêm vài vạn tinh binh Nhân Hòa nhân. Một khi hắn ‎quyết tâm chính diện đối chọi với hoàng đế, bằng vào tài lực hùng mạnh của hắn cùng với thế lực trong ‎bóng tối, lấy Tây Vực làm cứ điểm, tiến có thể công lui có thể thủ, chọn đúng thời điểm thiên hạ tất ‎thuộc về Tiêu Duệ.

‎

Tiêu Duệ không phải là Lý Tông, không phải là kẻ mà lão hoàng đế già nua kia có thể đối phó được. Nhớ ‎lại những hỏa pháo và hỏa khí vô địch đang được Tiêu Duệ nắm giữ trong tay, Trịnh Lũng không kìm ‎lòng được rùng mình một cái. Hắn không biết ở trước mặt loại vũ khí gần như là thần binh lợi khí này, ‎trong thiên hạ còn có kẻ nào có thể ngăn cẳn được gót sắt của thiết vệ An Tây. Nhớ lại những điều này, ‎Trịnh Lũng còn còn bất kỳ do dự gì nữa, khom người cất cao giọng nói:

‎

‎- Đại tướng quân, hạ quan tuân chỉ. Ngày mai hạ quan liền dẫn quân tiến vào chiếm đóng Trường An…

‎

Trường An, trong buổi thiết triều.

‎

Lý Long Cơ thần sắc mệt mỏi dựa vào long ỷ của mình, nhìn xuống hai hàng quan văn quan võ thần sắc ‎không giống nhau ở hai bên, trong lòng dần dần có chút bực mình. Cũng không biết là tại sao lại như ‎vậy, từ sau khi về lại Trường An một lần nữa thân thể Lý Long Cơ bỗng trở nên già cả suy yếu đi nhiều, ‎làm bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy mệt mỏi buồn bực, không thể lấy lại tinh thần.

‎

Đám văn võ bá quan đang huyên thuyên bàn bạc không ngừng nghỉ, công việc làm yên lòng dân chúng ‎sau khi bình loạn, việc này phức tạp không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết xong. Dù sao Lý ‎Tông phản loạn thời gian dài, vết thương tạo ra cần phải có thời gian mới có thể khôi phục lại. Nhưng Lý ‎Long Cơ căn bản là không có hứng thú đối với những việc trước mắt này. Trước mắt đối với ông ta mà ‎nói, trọng yếu nhất đó là, làm thế nào khiến cho Tiêu Duệ giao ra binh quyền trong tay, để cho kẻ làm ‎hoàng đế như ông ta một lần nữa nắm lại tất cả trong tay. Nhưng nếu như trực tiếp hạ chiếu đoạt quyền, ‎gần như không có lý do chính đáng, dù sao Tiêu Duệ cũng là công thần dẹp loạn quang minh chính đại, ‎mạnh mẽ đoạt đi quyền thế của hắn tất sẽ khiến cho quân tâm lay động, thậm chí còn khiến cho Tiêu Duệ ‎phản lại, đi lên con đường của Lý Tông ngày trước.

‎

Thêm vào đó đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan liên danh dâng tấu, mạnh mẽ yêu cầu ‎triều đình nghị tội giết Phu Mông Linh, phát quân chinh phạt Hà Đông. Đương nhiên Lý Long Cơ sẽ ‎không lập tức đồng ý. Lão ta đã sớm âm thầm phái người liên lạc với Phu Mông Linh hứa hẹn bỏ qua ‎chuyện cũ, hiện tại Phu Mông Linh đang lặng lẽ dẫn quân ép sát Đồng Quan. Đây là thời điểm nào, lão ta ‎sao có thể phán định Phu Mông Linh là phản nghịch được?! Nhưng Phu Mông Linh theo giặc lại là sự ‎thật, làm hoàng đế ông ta lại không thể công khai làm cho Phu Mông Linh thoát tội, chỉ có thể hàm hồ ‎hoãn lại né tránh đi mà thôi.

‎

Kỳ thật đối với Phu Mông Linh, Lý Long Cơ cũng là một bụng đầy lửa giận. Nhưng hiện tại đang lúc cần ‎người, so sánh giữa sự phản bội của Phu Mông Linh và mối đe dọa cực lớn Tiêu Duệ thì căn bản là ‎không đáng nhắc tới, cho nên lão ta không thể không nén xuống nộ hỏa, mở rộng vòng tay hoan nghênh ‎Phu Mông Linh.

‎

Lý Long Cơ thở dài, ánh mắt đục ngầu mà dữ tợn rơi xuống trên người Tiêu Duệ, đang im lặng đứng ‎trong đại điện. Nhưng khi ánh mắt trong sáng của Tiêu Duệ chạm với ánh mắt của lão ta thì lão chợt rời ‎ánh mắt sang phía khác.

‎

Sau đó Lý Long Cơ lại chuyển ánh mắt sang người Lý Kỳ, trong mắt vẻ khinh thường chợt lóe lên rồi ‎biến mất.

‎

‎”Muốn đoạt ngôi vị hoàng đế của trẫm, người còn quá non nớt! Đừng tưởng rằng có Tiêu Duệ ở bên ‎cạnh là ngươi có thể một bước lên trời!” Lý Long Cơ ngồi sụp trên long ỷ tay bấu chặt tay vịn, ác khí và ‎sát cơ chợt lóe lên rồi biến mất. Một sát na này rơi vào trong mắt Tiêu Duệ, trong lòng hắn thầm than ‎thở, đối mặt với cái ghế rồng chí cao vô thượng này quả nhiên tình cha con ngay cả *** chó cũng không ‎bằng.

‎

‎- Tĩnh Nan quận vương…

‎

Lý Long Cơ đột nhiên hô nhỏ một tiếng.

‎

Tiêu Duệ bước ra, cao giọng hô:

‎

‎- Có thần!

‎

Lý Long Cơ chân mày giần giật:

‎

‎- Tiêu ái khanh, An Tây cục thế nào rồi?

‎

‎- Khởi bẩm hoàng thượng, phản loạn Tiểu Bột Luật đã bình, Thông Lĩnh tứ di so với trước càng thêm ‎phục tòng… Thần phụng chỉ, di mười vạn dân đến Tiểu Bột Luật, đổi tên vương thành Tiểu Bột Luật ‎thành Tân Đường thành, đồng thời ngay tại Vân Bảo thiết lập đô đốc phủ đóng binh chấn nhiếp người ‎Hồ…

‎

Tiêu Duệ chậm rãi mà nói.

‎

Lý Long Cơ thở dài, trong lúc nhất thời tâm trạng rất là phức tạp. Những cái khác không nói đến, Tiêu ‎Duệ đối với Đại Đường triều đình mà nói có công lao cực lớn. Một trận chiến Tiểu Bột Luận khiến cho ‎Đại Đường uy chấn một vùng Trung Á, làm ổn định cửa tây bắc của Đại Đường đồng thời ngàn dặm ‎đánh chớp nhoáng Thổ Phiên, mượn đường xâm chiếm Thổ Phiên một cách dễ dàng… Nếu không phải ‎sau này hắn có quá nhiều hành động “đại nghịch bất đạo”, Lý Long Cơ thật đúng là không tìm ra được ‎một chút tật xấu nào của hắn.

‎

‎- Tĩnh Nan quận vương công trạng lớn lao, trẫm phi thường thưởng thức.

‎

Lý Long Cơ nửa thật nửa nói xong phất tay:

‎

‎- Người đâu, truyền chỉ, ban thưởng kim hoa một đóa, ngự tửu ba đàn, tơ lụa Lăng La trăm cuộn, ca nữ ‎mười người.

‎

‎- Thần bái tạ hoàng ân!

‎

Tiêu Duệ khom người thản nhiên nói, trong giọng nói không có lấy nửa phần vui sướng hay hàm ý cảm ‎ơn.

‎

Tiêu Duệ thần sắc tự nhiên mà lạnh nhạt đứng ở đó, trong cái nhìn chăm chú hoặc cảm thán hoặc cực kỳ ‎hâm mộ cảm phục của đám quần thần và nhóm quyền quý Đại Đường. Giờ khắc này mặc kệ là Lý Long ‎Cơ hay là văn võ bá quan đều không thể phủ nhận, người thanh niên trước mắt này giống như mặt trời ‎rực rỡ lúc bình minh, ở trên không trung cao cao chiếu rọi xuống vạn dặm lãnh thổ cuốc gia Đại Đường, ‎tài hoa phong lưu khắp thiên hạ có một không hai, võ đức công huân cái thế vô song, thêm vào phẩm ‎cách cao thượng trượng nghĩa khinh tài, uy vọng của hắn ở trong triều nhất là trong dân gian đã độc ‎nhất vô nhị, không người nào có thể thay thế được.

‎

Ngay cả hoàng đế chắc chắn cũng không thể. Trong mắt Bùi Khoan chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, ‎không khỏi nhớ lại tình cảnh vô số bách tính, khổ dân ngày hôm qua tụ tập trước cửa Tiêu gia môn tiếng ‎cám ơn vang vọng nửa thành Trường An. Đám dân chúng này hoặc là được Tiêu gia giúp đỡ trong chiến ‎tranh hoặc là được Tiêu gia phát chẩn cứu tế, Phúc Lợi viện và Thư viện nuôi dưỡng. Ân đức của hoàng ‎đế và triều đình bọn họ không cảm nhận được nhưng Tiêu gia vì bọn họ mà trả giá cực lớn thì trong lòng ‎bọn họ lại biết được rõ ràng.

‎

Mà chính bởi nguyên nhân như vậy cho nên Lý Long Cơ mới không thể cũng không có biện pháp trắng ‎trợn xuống tay với Tiêu Duệ. Dù sao ở biểu hiện bên ngoài lão ta vẫn phải duy trì hình tượng nhân đức ‎anh minh của lão, cho dù là hình tượng của lão bởi vì buông tha Trường An trốn tránh trong đất Thục mà ‎hầu như đã đánh mất sạch.‎

Prev
Next

Comments for chapter "Quyển 6 - Chương 331"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull