TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
    • Ngôn Tình
    • Đam Mỹ
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Xuyên Không
    • Hài Hước
    • Huyền Huyễn
    • Hệ Thống
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Trọng Sinh
    • Võng Du
Sign in Sign up
Prev
Next

Quyển 6 - Chương 339

  1. Home
  2. Đại Đường Tửu Đồ
  3. Quyển 6 - Chương 339
Prev
Next

‎‎‎Tiêu Duệ đứng trên Văn Đức điện trống trải thở dài, thật lâu sau mới đi ra khỏi đại điện.

‎

Tân chính đã bắt đầu, tên trên dây không thể không *****. Tiêu Duệ hiểu rõ điều này cho nên hắn và Lý ‎Kỳ hay nói đúng hơn cùng với Đại Đường hoàng thất xích mích đã không thể tránh được. Trừ phi … Cho ‎dù bản thân buông tay ủy quyền khiến cho tất cả trở lại như cũ, Lý Kỳ nhiều lắm cũng chỉ sinh ra cảm ‎kích nhất thời, mà theo thời gian hắn nắm lấy đại quyền trong tay rồi, có lẽ cái thứ nhất hắn muốn thanh ‎trừ đó chính là Tiêu gia.

‎

Chỉ sợ rằng không có bất kỳ một vị hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ cho một kẻ thần tử có thể uy ‎***** đến hoàng quyền của hắn, cho dù là chí thân.

‎

Tiêu Duệ bước nhanh trong lòng mặc dù cảm khái rất nhiều nhưng niềm tin trong lòng không hề lay động ‎mảy may.

‎

Lịch sử nằm trong tay người viết sử. Tiêu Duệ thở phào một cái, xuyên qua cửa cung màu đỏ nặng nề ‎cao lớn, mặc cho xe ngựa đuổi theo đằng sau, bản thân lẩm bẩm đi về phía trước.

‎

Hắn chậm rãi xoay người lại ngóng nhìn về phía cung điện Đại Đường cô độc, trong lòng thở dài một ‎tiếng, “Lý Kỳ, điều này đối với đệ với ta với Đại Đường đều là việc tốt, ngày sau đệ sẽ tự hiểu.”

‎

Tiêu Duệ nhẹ nhàng bước lên xe ngựa của mình, chuẩn bị ra khỏi hoàng thành thì nhìn thấy một hàng vài ‎kỵ sĩ chậm rãi đi về phía cửa cung, trong đó một trung niên nam tử dáng thấp lùn trên người trang phục ‎võ tướng, đang nhìn ngó xung quanh. Tiêu Duệ trong lòng máy động, khóe miệng bất giác nổi lên một ‎tia cười lạnh, đột nhiên trầm giọng quát một tiếng:

‎

‎- Dừng xe.

‎

Tiêu Duệ bước xuống, đi ra giữa đường.

‎

Tên trung niên nam tử quần áo đẹp đẽ kia nhìn thấy Tiêu Duệ sắc mặt khẽ biến, đột nhiên nhảy xuống ‎khỏi ngựa, quỵ một gối xuống, giọng điệu buồn rầu nói:

‎

‎- Tội thần Phu Mông Linh bái kiến Tĩnh An quận vương!

‎

Tiêu Duệ lạnh nhạt cười, biết rõ mà còn cố hỏi:

‎

‎- Nguyên lai là Phu Mông tướng quân, không biết tướng quân đang muốn đi đến nơi nào?

‎

Phu Mông Linh trong mắt hiện lên một tia sợ hãi:

‎

‎- Tội thần nhận lệnh tiến cung gặp mặt hoàng thượng.

‎

‎- À,

Tiêu Duệ khoát tay áo.

‎- Phu Mông tướng quân mời đứng lên đi. Nếu là hoàng thượng triệu kiến nên mau chóng tiến cung đi ‎thôi.

‎

Phu Mông Linh yên lặng đứng dậy, sắc mặt vô cùng xấu hổ, do dự một lát rồi khom người hành lễ sau ‎đó dắt ngựa tiếp tục đi về phía cửa cung.

‎

‎- Phu Mông tướng quân.

‎

Tiêu Duệ đột nhiên cao giọng cười nói:

‎

‎- Trước mắt triều đình thi hành tân chính, đang là lúc cần dùng người. Tướng quân văn võ song toàn đức ‎cao vọng trọng, bổn vương đã tâu thỉnh hoàng thượng… Thỉnh Phu Mông tướng quân lưu lại kinh thành ‎giúp việc quốc chính.

‎

Phu Mông Linh trong lòng run rẩy, hiểu rằng đây là Tiêu Duệ đang ám chỉ và “đề tỉnh” bản thân. Đối mặt ‎với đệ nhất quyền quý đã nắm trong tay quyền binh Đại Đường, hắn vô lực kháng cự, kỳ thực cũng ‎không muốn kháng cự. Trước khi tiến cung hắn đã đến Tiêu gia đưa tặng hậu lễ và bái thiếp, đưa ra ý ‎nguyện đầu nhập.

‎

Kỳ thực hắn cũng minh bạch, từng là phản tặc giống như bản thân mình muốn tiếp tục là Tiết độ sứ một ‎phương đã không có khả năng, cho dù là Tiêu Duệ đồng ý thì sợ rằng Đại Đường hoàng đế và Đại ‎Đường triều thần cũng sẽ không đáp ứng.

‎

Bảo toàn được một mạng, giữ được cả nhà bình an lưu lại kinh đô dưỡng già. Trước khi tiến kinh hắn đã ‎dự tính đến trường hợp xấu nhất rồi.

‎

‎……….

‎

‎……….

‎

Tiêu Duệ vừa mới bước qua cửa đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở trong ngoại viện, Trương Võ ‎Dương.

‎

‎- Võ Dương.

‎

Tiêu Duệ trong lòng vui vẻ. Trương Võ Dương đến đây đồng nghĩa với việc xưởng chế tạo hỏa pháo và ‎hỏa khí của Tiêu gia tất cả đã chuyển đến Trường An. Sau khi bình định phản loạn Lý Tông, Tiêu Duệ liền ‎lệnh cho Trương Võ Dương mau chóng mang theo “xưởng quân sự” từ công tượng (công nhân) cho ‎đến “thiết bị” có liên quan bắt đầu di chuyển đến Trường An.

‎

Hắn đem hỏa khí sản xuất quy mô hóa công nghiệp hóa, lợi dụng lực lượng của một quốc gia từ đó mà ‎sản xuất ra số lượng lớn hỏa khí và hỏa pháo, chế tạo trang bị vũ khí cho quân đội Đại Đường. Có một ‎chi quân đội cường đại không chỉ có thể chấn nhiếp man di mà còn có thể hộ vệ cho việc thi hành tân ‎chính của mình, thậm chí dưới tình huống điều kiện thích hợp còn có thể chinh phạt bên ngoài mở rộng ‎lãnh thổ bản đồ Đại Đường.

‎

Đương nhiên, trước mắt vẫn chỉ là ý nghĩ của Tiêu Duệ. Muốn biến nó trở thành hiện thực không chỉ cần ‎có thời gian mà còn cần phải phát triển mạnh mẽ nền kinh tế của Đại Đường. Chỉ có nước trước tiên giàu ‎có mới có thể cường binh, không có quốc lực cường đại chống đỡ tất cả mọi kế hoạch đều là không ‎tưởng.

‎

Trương Võ Dương cười hì hì khom người hành lễ.

‎

‎- Quận vương, Võ Dương có lễ.

‎

Tiêu Duệ hung hăng đấm cho Trương Võ Dương một quyền,

‎

‎- Hảo tiểu tử, sau khi lập gia đình béo lên không ít nhỉ. Võ Dương, triều đình đang thi hành tân chính, ta ‎chuẩn bị cho ngươi tiến vào quân cơ viện nhậm chức trong phòng chế tạo binh khí, chủ trì các loại công ‎việc về hỏa khí, hỏa pháo và cải tiến binh khí của Đại Đường, ngươi có bằng lòng không?

‎

Trương Võ Dương sửng sốt, run rẩy nói:

‎

‎- Quận vương, ngài nói là, Võ Dương có thể làm quan?

‎

Tiêu Duệ gật đầu cười nói:

‎

‎- Đương nhiên, Võ Dương là nhân tài hiếm có của Đại Đường, không vì triều đình cống hiến chẳng phải ‎là tổn thất của Đại Đường sao?

‎

Sắc mặt Trương Võ Dương trong nháy mắt đỏ ửng. Tuy rằng Tiêu Duệ cho hắn không gian phát triển rất ‎lớn, đồng thời có được vật tư hùng hậu nhưng đi vào triều đình làm quan, đây là chuyện mà ngay cả ‎nằm mơ Trương Võ Dương cũng không nghĩ đến. Từ một tên lưu lanh đầu tường xó chợ không có ‎tương lai đến quan lại triều đình, sự tương phản thật lớn này khiến cho hắn toàn thân rúng động.

‎

‎- Chỉ là, quận vương, Võ Dương một chữ cũng không biết?

‎

‎- Không dựa vào khuôn mẫu cũ tuyển nhân tài.

Tiêu Duệ mỉm cười

‎- Sau khi thi hành tân chính, triều đình sẽ thay đổi cơ chế lựa chọn nhân tài, ngươi là nhân tài của loại ‎nghề nghiệp đặc biệt, tự nhiên là phải phá lệ tuyển ngươi làm quan rồi.

‎

Trương Võ Dương bỗng quỳ rạp xuống, đôi mắt đỏ hồng nức nở nói:

‎

‎- Quận vương…

‎

Tiêu Duệ cười ha hả đỡ Trương Võ Dương đứng dậy:

‎

‎- Võ Dương không cần phải như vậy…

‎

‎- Tiêu lang.

‎

Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi sóng vai nhau đi tới, từ xa đã lên tiếng gọi.

‎

Tiêu Duệ quay đầu lại liếc nhìn, cười nói:

‎

‎- Ngọc Hoàn, Liên nhi.

‎

Dương Ngọc Hoàn bước nhanh tới, kéo vạt áo Tiêu Duệ, nhón chân ghé sát lỗ tai hắn thì thầm vài ba ‎câu, Tiêu Duệ lập tức sa sầm mặt, thở dài:

‎

‎- Quên đi, ta không gặp nàng ta, để Nghi nhi đi tiếp nàng ta đi.

‎

Tiêu Duệ vội vàng đi vào thư phòng của mình. Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi đưa mắt ‎nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt phức tạp.

‎

Từ sáng sớm Võ Huệ Phi đã đến nhà, liền đi vào phòng Lý Nghi, sau đó Dương Ngọc Hoàn và Chương ‎Cừu Liên Nhi chợt nghe thấy trong phòng Lý Nghi truyền ra tiếng tranh cãi. Tình huống như vậy đã từng ‎xảy ra vài lần, từ sau khi Tiêu Duệ chủ trương thực thi tân chính, Võ Huệ Phi gần như mỗi ngày đều đến ‎Tiêu gia tìm Tiêu Duệ chuẩn bị cùng hắn lý luận, nhưng Tiêu Duệ vẫn không chịu gặp bà ta. Rơi vào ‎đường cùng bà ta đành phải tới tìm Lý Nghi.

‎

Hai mẹ con bởi vì lập trường bất đồng cho nên tranh chấp là không thể tránh khỏi.

‎

Lý Nghi từ trượng phu của mình đã có được đáp án chính xác. Tuy rằng nàng không hiểu lắm về những ‎lời Tiêu Duệ đã nói, nhưng nàng cảm thấy Tiêu Duệ nói không sai. Hơn nữa, là người trong hoàng tộc kỳ ‎thật trong lòng nàng cũng hiểu rất rõ, án chiếu theo cục thế trước mắt, Tiêu Duệ đã không có khả năng ‎buông tay, một khi Tiêu gia mất đi quyền lực, vận mệnh tương lai của Tiêu gia sẽ gặp nguy.

‎

Lý Nghi tuy rằng là công chúa của Lý Đường, nhưng nàng càng không nguyện ý nhìn thấy trượng phu và ‎đứa nhỏ của mình gặp phải điều bất trắc. Càng huống chi, nàng nhận được hai lời cam đoan của Tiêu ‎Duệ: Thứ nhất, Tiêu Duệ sẽ không soán vị làm hoàng đế, hoàng đế thủy chung vẫn là Lý Kỳ; Thứ hai, ‎Tiêu Duệ sẽ bảo toàn hoàng tộc Lý Đường, sẽ không động chạm đến bất kỳ người nào.

‎

Nhưng trong lòng Võ Huệ Phi càng lúc càng hoảng sợ. Hiện tại bà ta ăn không ngon ngủ không yên, e ‎sợ một lúc nào đó tỉnh lại Tiêu Duệ sẽ đoạt đi tính mạng của đứa con trai mình, tự xưng đế thay đổi triều ‎đại. Ở trong lòng bà ta, có sự lo lắng của một người mẹ, lại có sự quan tâm đến cả lợi ích của bản thân.

‎

‎- Nghi nhi, con có thể khuyên nhủ Tiêu Duệ được hay không? Con chớ quên con cũng là công chúa Đại ‎Đường, nếu Tiêu Duệ đoạt đi giang sơn của Kỳ nhi, trong tương lai con còn mặt mũi nào mà đi gặp liệt ‎tổ liệt tông của Đại Đường?

‎

Võ Huệ Phi nhíu mày,

‎

‎- Nghi nhi, con nghe mẫu phi nói…

‎

Lý Nghi cười khổ đứng dậy, cáu kỉnh đi tới đi lui trong phòng:

‎

‎- Nương thân, người muốn Nghi nhi phải nói thêm bao nhiêu lần nữa đây, Tử Trường chỉ muốn thi hành ‎tân chính mà không phải là soán vị, ngươi lo lắng khẩn trương điều gì đây.

‎

‎- Tân chính?

Võ Huệ Phi cười lạnh nói:

‎- Nói thật dễ nghe, nói trắng ra không phải là muốn đoạt lấy hoàng quyền của đệ đệ con sao? Nghe nói ‎hắn muốn dựng lên một cái Quốc vụ viện, còn muốn lập ra một cái Giám sát viện gì gì đó, lại còn thành ‎lập Quân cơ viện… Cứ như vậy chính quyền quân quyền tất cả đều mất hết, đều bị hắn một người nắm ‎giữ tất cả, như vậy hoàng đế làm cái gì? Chỉ có thể núp trong hậu cung xem ca vũ sao?

‎

‎- Nương thân, điều này… vô luận là đối với hoàng thượng hay là đối với Tiêu gia đều là một chuyện ‎hoàn mỹ vẹn toàn cả đôi bên… Lại nói, án chiếu theo Đường luật mới sửa lại, hoàng quyền không phải ‎là chí cao vô thượng sao.

‎

Lý Nghi buồn bã nói.

‎

‎- Lừa quỷ đi.

Võ Huệ Phi phẫn nộ đứng dậy

‎- Quả nhiên là nữ sinh hướng ngoại, một chút cũng không giả.

‎

Lý Nghi đỏ mặt tức giận nói:

‎- Mẫu thân, người nói nữ nhi phải làm thế nào? Nữ nhi đã là người của Tiêu gia, Tiêu gia là tất cả của nữ ‎nhi… Nếu như Tử Trường không làm như vậy, Kỳ đệ làm sao có thể đăng cơ hoàng vị? Phụ Hoàng đã ‎có quyết tâm phế bỏ thái tử, trọng lập Lý Hanh, đây không phải là sự thực chắc như đinh đóng cột sao? ‎Sự việc đến ngày hôm nay, nếu Tử Trường buông bỏ quyền lực trong tay, nữ nhi thật muốn hỏi nương ‎thân, tương lai, hoàng thượng sẽ buông tha cho Tiêu gia sao?

‎

‎- Qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát loại việc này đã quá nhiều rồi, nữ nhi không muốn nhìn thấy thân nhân ‎của mình bị hoàng thượng tàn sát hết sạch sẽ, cho nên, thật xin lỗi mẫu thân, nữ nhi đã không có khả ‎năng giúp đỡ gì nữa rồi…

‎

Lý Nghi thần sắc càng lúc càng phức tạp, giọng điệu cũng trở nên trầm thấp,

‎

‎- Không nói đến việc Tử Trường có tâm tư soán vị hay không, ngay cả trong tương lai chàng có làm như ‎vậy đi nữa, nữ nhi cũng chỉ có thể tận lực bảo toàn hoàng thất Đại Đường mà thôi.

‎

Toàn thân Võ Huệ Phi run lên, khuôn mặt quyến rũ nhất thời tái nhợt, vô lực ngồi xuống giường Lý Nghi, ‎rốt cuộc không thể nói ra thêm một câu nào nữa.

‎

‎- Tử Trường!

‎

Tiêu Duệ đang ngồi trên bàn viết lách, hắn đang phác thảo một phương án thiết lập cơ cấu triều đình, ‎đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Lý Nghi từ cửa truyền vào.

‎

‎- Nghi nhi, đến đây.

‎

Tiêu Duệ trong lòng âm thầm than khổ, hắn đương nhiên hiểu được Lý Nghi muốn nói gì. Mấy ngày nay ‎hắn một mực tránh mặt Võ Huệ Phi và Lý Nghi chính là vì không muốn trực tiếp đối mặt với vấn về sẽ ‎khiến cho hắn và Lý Nghi đều xấu hổ.

‎

‎- Nghi nhi, khổ cho nàng rồi.

‎

Tiêu Duệ suy nghĩ một lát, đứng dậy đi đến ôm lấy Lý Nghi vào lòng, ôm chặt lấy nàng.

‎

Mặc dù đã sinh hai đứa con nhưng dung nhan tuyệt mỹ đoan trang của Lý Nghi so với trước đây dường ‎như không thay đổi quá nhiều, chỉ tăng thêm vài phần thành thục quyến rũ của thiếu phụ. Nàng yên lặng ‎nằm trong lòng ngực Tiêu Duệ, buồn bã nói:

‎

‎- Tử Trường, đáp ứng Nghi nhi, không nên tổn thương đến nương thân và Kỳ đệ có được hay không?‎

Prev
Next

Comments for chapter "Quyển 6 - Chương 339"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull