Chương 299
Ly hồn 1
Nghe thấy lời của Tiết đạo trưởng, Sở Lâm có chút vui mừng, anh ta vỗ vai Tiết đạo trưởng như thể chúng ta là anh em tốt: “Thì ra ông cũng không nhìn ra được à, thật tốt quá rồi, tôi cũng nhìn không ra.”
Tiết đạo trưởng: “?” Tại sao ông ta có cảm giác câu nói này có chút cười trên nỗi đau của người khác thế?
Một giây sau, lại nghe Sở Lâm bổ thêm một đao: “Nhưng mà tôi vẫn còn trẻ, lại chỉ mới nhập môn không bao lâu, tôi vẫn còn hy vọng!”
Khoé miệng Tiết đạo trưởng giật giật, trên mặt hiện đầy vẻ không biết nói gì: “…” Sở đạo trưởng rõ ràng có ý kiến với ông ta!
Tô Cẩm bình tĩnh trấn an: “Cứ yên tâm tu đạo là được.”
Tiết đạo trưởng được Tô quán chủ động viên, lập tức lấy lại tinh thần: “Đúng thế, toàn tâm toàn ý tu đạo là được.”
Vào loại thời điểm này mà Tô quán chủ không chế giễu ông ta, lại còn động viên ông ta nữa, lòng kính trọng của ông ta đối với cô lại nhiều hơn vài phần!
Mấy người đi theo bà lão về nhà của bà ấy.
Nơi ở cách phố thương mại vừa rồi không quá xa, trên đường Tô Cẩm cũng thuận miệng hỏi thêm vài câu.
Bởi vì trên con phố thương mại này thỉnh thoảng cũng có đại sư bày quầy hàng nên bà lão mới muốn đi tới chỗ đó thử thời vận, sau đó liền xảy ra chuyện vừa rồi.
Nơi ở của bà lão mặc dù không cách phố thương mại quá xa nhưng gia cảnh lại rất thanh hàn.
Có thể nói là căn nhà nhỏ hai gian xiêu vẹo cũ nát chỉ có bốn bức tường, vừa đẩy cánh cửa gỗ ra sẽ phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
Lúc Tô Cẩm bước vào, liếc mắt liền nhìn thấy một cô bé đang nằm bất tỉnh trên giường, có lẽ chính là cháu gái của bà lão.
Tiết đạo trưởng đi phía sau Tô Cẩm, sau khi nhìn thấy người liền hỏi vài câu: “Tình huống của cô bé là bắt đầu từ khi nào?”
“Ba ngày trước…” Vành mắt bà lão đỏ lên, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh.
“Vậy cô bé đã đi qua những chỗ nào?” Tiết đạo trưởng lại hỏi.
Bà lão không khỏi thở dài: “Con bé luôn nghe lời, cũng chỉ đi những nơi thường đi thôi. Duy chỉ có mấy ngày trước con bé nói là bạn nó mời đi cắm trại dã ngoại, đến buổi tối trở về vẫn thấy rất vui vẻ, nhưng đến ngày hôm sau liền ngất đi, cho dù tôi có gọi thế nào cũng không tỉnh.”
Bà ấy nói xong liền lau nước mắt, lại tiếp tục nói: “Sau đó tôi mang con bé đi khám bác sĩ nhưng bác sĩ nói chức năng thân thể bình thường, không có vấn đề gì cả…Nhưng mà con bé vẫn không tỉnh lại!
Tôi còn hỏi thăm bạn của con bé, nghe ngóng xem tình hình bạn con bé thế nào, nhưng mà mấy người bạn đi cùng với nó đều không sao cả…”
Nói đến đây, bà lão rốt cuộc không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa.
Bà ấy bịch một tiếng quỳ xuống: “Đạo trưởng, cầu xin ông mau cứu cháu gái của tôi với, tôi là một bà già không còn sống được bao lâu nữa, nhưng cháu gái tôi vẫn còn rất trẻ…”
Tiết đạo trưởng không muốn nhìn cảnh tượng như vậy nữa, ông ta an ủi: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, bà đứng dậy trước đi đã.”
Ôi, tuổi của bà lão này còn lớn hơn tuổi ông ta nữa đấy!
Sao có thể quỳ xuống trước mặt ông ta được! Ông ta sợ giảm thọ…
Tiết đạo trưởng quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm: “Tô quán chủ, cô nghĩ thế nào?”
Tô Cẩm không lên tiếng, lại bước tới mấy bước rồi hỏi ngược lại: “Ông cảm thấy tình huống của cô bé là thế nào?”
Tiết đạo trưởng nghe vậy, lập tức nhận ra có thể là Tô quán chủ đang muốn kiểm tra năng lực của mình.
Thế là Tiết đạo trưởng lấy pháp khí của mình là chiếc chuông đồng ra, đi tới đi lui bên giường, đồng thời trong miệng lẩm bẩm cái gì đó…
Thấy cảnh này, Tô Cẩm yên lặng lùi về phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với Tiết đạo trưởng. Sở Lâm tò mò bước tới bên cạnh Tô Cẩm, trợn tròn mắt nhìn Tiết đạo trưởng nhảy tới nhảy lui.
Sau khi Tiết đạo trưởng kết thúc một loạt thao tác đã là mười phút sau.
Sở Lâm trợn mắt há hốc mồm, không biết có nên nói cái gì hay không, nhìn Tiết đạo trưởng…dường như không bình thường!
Ly hồn 2
Lúc Tiết đạo trưởng dừng lại, dường như tiêu hao rất nhiều sức lực, có vẻ suy yếu, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Ông ta lảo đảo bước tới trước mặt Tô Cẩm: “Tô quán chủ, tình trạng hiện tại của cô bé này là ly hồn.”
Tô Cẩm gật đầu: “Nhận định của ông đúng rồi.”
Nghe vậy, Tiết đạo trưởng thở phào nhẹ nhõm, cũng may mình không đoán sai, chỉ là cảm thấy…ánh mắt Sở đạo trưởng nhìn mình có vẻ hơi kỳ quái?
Ông ta kinh ngạc hỏi: “Sở đạo trưởng?”
Sở Lâm lập tức lắc đầu: “Không sao không sao, ông cứ nghỉ ngơi trước đã.”
Tiết đạo trưởng khoát tay, vội vàng nói: “Tô quán chủ, tiếp theo là chiêu hồn cho cô bé này phải không? Để tránh hồn phách ở bên ngoài quá lâu rồi xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn?”
Tô Cẩm phối hợp khẽ gật đầu: “Ừ, ông nói đúng, có điều…”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Chuyện tiếp theo cứ để tôi làm đi.”
Tiết đạo trưởng có chút vui mừng: “Được, được.” Ông ta còn chưa được chứng kiến Tô quán chủ ra tay lần nào, đây cũng là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Thấy bà lão nhìn họ với vẻ khó hiểu, Tiết đạo trưởng giải thích: “Bà ơi, bà đừng nhìn tuổi tác của cô ấy, thực lực của cô ấy còn lợi hại hơn cả tôi nữa!”
Bà lão sửng sốt một lúc, sau đó nghĩ tới tình huống vừa nãy ở trên con phố thương mại, bà ấy đột nhiên ý thức được cô cái trẻ tuổi này mới là nhân vật lợi hại!
“Cô ơi…”
“Đừng nói mấy lời thừa thãi nữa, cứu người quan trọng hơn.” Tô Cẩm từ trước tới nay không giỏi xử lý mấy chuyện thế này, cô đi thẳng tới bên giường, lấy một lá bùa ra, lá bùa nhanh chóng rơi vào trên người cô bé đang hôn mê.
Ngay sau đó, Tô Cẩm nói khẽ: “Bà ơi, bà gọi tên cô bé đi.”
“Tiểu Thiến, bà là bà ngoại cháu đây, cháu có nghe thấy tiếng bà không? Tiểu Thiến…”
Lá bùa toả ra ánh sáng nhàn nhạt, từng đốm sáng quanh quẩn phía trên người Tiểu Thiến.
Tiết đạo trưởng ở một bên chăm chú nhìn, không bỏ sót một chi tiết nào.
Sau đó ông ta liền phát hiện Tô Cẩm nhẹ nhàng vươn tay về phía hư không chụp một cái, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, lại sau đó…Tô Cẩm rút tay lại, lặng lẽ nhìn Tiểu Thiến nằm trên giường.
Tiết đạo trưởng: “???” Vậy là xong rồi à?
Vẻ mặt ông ta bối rối, trên mặt đều là ngơ ngác và kinh ngạc viết hoa.
Thời gian yên tĩnh khoảng nửa phút, sau đó người ở trên giường đột nhiên ho khan mấy tiếng, bà lão vội vàng bước tới, lo lắng gọi: “Tiểu Thiến?”
Tiểu Thiến chậm rãi mở mắt ra, cả người có vẻ suy yếu: “Bà ơi…”
Bà lão lập tức khóc oà lên: “Cuối cùng cháu cũng đã tỉnh rồi, tỉnh rồi, tỉnh là tốt rồi…”
Trong khoảnh khắc, nỗi buồn và niềm vui đan xen.
Tô Cẩm bước tới, đưa một lá bùa Hộ Mệnh cho bà lão: “Lá bùa Hộ Mệnh này bà nhớ bảo cháu gái bà mang theo bên mình.”
Bà lão nhận lấy lá bùa, kích động không thể nói rõ thành lời.
Bà ấy không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm, đây là ân nhân cứu mạng của bọn họ!
Tô Cẩm rất bất đắc dĩ: “…”
Sở Lâm thức thời bước tới đỡ người lên: “Ôi, sư phụ cháu từ trước tới nay luôn xem cứu người như trách nhiệm của mình, mà bà nhìn đi, sư phụ cháu chỉ là một tiểu tiên nữ như vậy, bà quỳ thế là không thích hợp đâu.”
Tô Cẩm thở dài, nói khẽ: “Thân thể cháu gái của bà vẫn còn suy yếu, nhớ tắm nắng nhiều hơn, chăm sóc vài ngày nữa là sẽ ổn.”
“Ngoài ra cháu muốn hỏi cháu gái bà một câu.” Tô Cẩm quay đầu nhìn về Tiểu Thiến.
“Em và bạn của em đi cắm trại ở đâu thế?” Tô Cẩm nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù Tiểu Thiến không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng qua thái độ của bà ngoại có thể hiểu được, người cứu cô ấy chính là cô gái trẻ trước mặt này.
Nghe cô hỏi, Tiểu Thiến cố gắng ngồi dậy, nghiêm túc trả lời: “Ở ngoại ô.”
Suy nghĩ một chút, cô bé lại bổ sung thêm một câu: “Ở vùng ngoại ô phía đông, ở đó không có ai cả, rất yên tĩnh.”