Cuối cùng cũng trang điểm xong, Hạ Trường Sinh soi gương vuốt tóc mình. Mấy ngày gần đây, hắn có chải tóc thế nào cũng thấy không hài lòng, hơn nữa còn không tìm được nguyên nhân.
Lâm Kiến nghe được phiền não của hắn, thử nêu kiến nghị: “Ta nghe nói các tiểu thư trong thành đều dùng một thứ đồ được gọi là dầu hoa quế, có thể làm tóc mượt mà, ngươi đã thử chưa?”
“Có thứ như vậy nữa à?” Vẻ mặt Hạ Trường Sinh kiểu ồ, vậy sao: “Ta nhớ rồi.”
Lâm Kiến càng khẳng định thêm, thật ra Hạ Trường Sinh không rành thế sự.
“Hôm nay chúng ta còn phải làm gì không?” Lâm Kiến hỏi.
“Có.” Hạ Trường Sinh hất tóc ra sau bả vai: “Nếu là thuật ngũ hành, còn có hỏa và thổ nữa, chúng ta đi xem.”
Lúc Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến ra ngoài thì gặp được chưởng quầy đang cắn hạt dưa, thấy hai người bọn họ thì ông ta thuận miệng tán gẫu: “Hôm nay tiểu thiếu gia Tiền gia đột nhiên mắc bệnh nặng, tìm đại phu cũng không có cách, mới vừa đi tìm đạo sĩ mở đàn thi pháp. Sau khi đạo sĩ kia đến thì lập tức chạy mất, lúc đi ngang qua chỗ chúng ta còn cảnh cáo ta, nói đêm nay thôn này sẽ xảy ra chuyện lớn. Nếu các vị không có việc gì thì nên về sớm một chút.”
Dựa vào nhắc nhở của chưởng quầy, Lâm Kiến phát hiện bầu trời hôm nay đúng là bắt đầu trở nên âm u, tựa như chứa bất an và sát ý nồng đậm.
Mây đen áp đỉnh.
“Đi thôi.” Hạ Trường Sinh không hề có chút băn khoăn nào.
Lúc bọn họ rời đi, Lâm Kiến không nhịn được quay đầu lại nhìn chưởng quầy một cái.
Chưởng quầy không tim không phổi mà cắn hạt dưa, mặc kệ bên ngoài nổi lên hỗn loạn.
“Không cần lo lắng người kia.” Hạ Trường Sinh nói.
“Chưởng quầy là người tốt.” Có thể lấy được đánh giá như vậy của Lâm Kiến, chưởng quầy đúng là người tốt thật.
“Ta biết, ông ta không chỉ là người tốt ở kiếp này, mấy đời trước cũng là người tốt, bởi vậy vận may mới dày thêm, chỉ cần không tìm đường chết thì có thể sống lâu hơn bất kỳ ai.”
Lâm Kiến kinh ngạc nhìn Hạ Trường Sinh, hỏi hắn: “Ngươi còn có thể xem được đời trước của người khác.”
“Coi là vậy đi.” Giọng điệu Hạ Trường Sinh lạnh nhạt.
Lâm Kiến vui vẻ chỉ vào mình, hỏi: “Vậy ngươi nhìn xem đời trước ta đã tạo nghiệt gì, tuổi còn nhỏ mà khổ sở thế này.”
Hạ Trường Sinh liếc mắt nhìn y một cái.
Vẻ mặt Lâm Kiến đầy chờ mong.
“Ngươi thì không cần xem, là tạo nghiệt lớn.” Hạ Trường Sinh hài hước.
Lâm Kiến cảm thấy hiện tại nghiệt lớn nhất mình tạo ra là trộm túi tiền của người này, sau đó bây giờ mới bị bắt làm tiểu đệ của hắn.
Hạ Trường Sinh dẫn Lâm Kiến đi đến nơi Tiền Gia Hào nói ngày hôm qua rằng nhìn thấy phụ nhân đốt móng tay.
“A.” Hạ Trường Sinh đột nhiên hô lên kinh ngạc.
Lâm Kiến bị dọa, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Đây là nơi ngươi đâm vào rồi trộm mất túi tiền của ta.” Hạ Trường Sinh liếc mắt một cái đã nhận ra.
Lâm Kiến thu lại ánh mắt, dùng giọng điệu hèn mọn nói: “Chuyện cũ như mây khói thoảng qua, quên đi thôi.”
“Ồ.” Hạ Trường Sinh đi về phía trước, lại kinh ngạc hô lên.
“Sao thế, sao thế?” Lâm Kiến lại bị dọa.
“Đây là nơi ta nhìn ra ngươi là một thằng nhãi đê tiện, vì thế mau chóng phái người giấy của ta bảo vệ túi tiền của mình cho tốt.” Hạ Trường Sinh lại nhận ra.
Lâm Kiến vò đầu lo âu, hận không thể xoay người chạy luôn.
Hạ Trường Sinh thấy thời gian không còn nhiều lắm, không đùa y nữa. Hắn lấy từ trong ngực ra hai người giấy, ném xuống mặt đất. Hai người giấy vừa chạm đất lập tức nhảy nhót, chúng nhảy qua nhảy lại trên mặt đất, cuối cùng hai người giấy cùng nhau dừng lại ở một chỗ. Bọn chúng liếc lẫn nhau, sau đó cùng nhau đào đất.
Người giấy ôm lấy thứ gì đó được giấu trong bùn đất, chạy về dưới chân Hạ Trường Sinh, vui vẻ nhảy lên.
Hạ Trường Sinh ngồi xổm xuống.
Hai người giấy ôm một ít vụn còn dư lại của móng tay bị đốt.
Hạ Trường Sinh lại lấy trong ngực ra một tờ giấy vàng để vẽ bùa, tay hắn vung lên, tờ giấy lập tức bốc cháy.
Nhìn thấy lửa bốc lên, người giấy sợ hãi chạy mất.
Hạ Trường Sinh phóng giấy vàng đến bên cạnh móng tay.
“Hu hu hu.”
Lâm Kiến sợ hãi nhìn xung quanh trên bầu trời, là ảo giác của y sao? Vừa rồi dường như y nghe được tiếng kêu khóc của nữ tử.
Hạ Trường Sinh vươn tay, hai người giấy khác giấu trong ngực áo hắn cầm một chiếc khăn tay, lau tay cho hắn. Hạ Trường Sinh lau tay sạch rồi tiện tay ném khăn tay vào trong lửa.
“Vậy là được rồi sao?” Lâm Kiến hơi ngạc nhiên.
“Còn chưa xong.” Hạ Trường Sinh nói: “Thi thể Vi Yểu chôn ở đâu?”
Lâm Kiến mau chóng dẫn Hạ Trường Sinh đến khu mộ trong thôn.
Hai người bọn họ tách ra hai đường, cuối cùng là Lâm Kiến tìm được mộ của Vi Yểu.