Mặt trời chói chang trên cao.
Hạ Trường Sinh ngồi trong kiệu, nhóm người giấy khiêng kiệu, vì đi ngược gió nên tốc độ di chuyển của bọn chúng không nhanh. Hạ Trường Sinh vén rèm lên, lười biếng thò đầu ra.
Phía sau cỗ kiệu có một thiếu niên nho nhỏ đang chạy vội về hướng hắn.
“Chạy nhanh lên coi.” Hạ Trường Sinh lười biếng nói: “Còn không chạy nhanh là ta đến chỗ ngươi không nhìn thấy đấy.”
Lâm Kiến thở hổn hển, vừa hụt hơi vừa lên tiếng: “Ngươi không thể, cho ta cùng ngồi kiệu với ngươi sao?”
“Ta cũng muốn, nhưng cỗ kiệu và người khiêng kiệu đều là giấy, hoàn toàn không chịu nổi trọng lượng của người thứ hai.” Giọng điệu Hạ Trường Sinh cao lên: “Thấy một đứa bé như thế, ta cũng đau lòng lắm đó.”
Lâm Kiến không còn gì để nói, y hoàn toàn không nhìn ra “đau lòng” ở Hạ Trường Sinh, chỉ thấy hắn vui sướng khi người gặp họa thôi.
Hạ Trường Sinh tựa đầu trên cửa sổ nhỏ, lẳng lặng nhìn Lâm Kiến, ánh mắt dần mơ hồ. Một trận gió thổi qua, hắn ngáp một cái, chậm rãi nhắm mắt lại muốn ngủ.
Gió dần dần lớn lên, tay nhóm người giấy rung mạnh, cỗ kiệu lung lay.
“Nguy rồi.” Hạ Trường Sinh đột nhiên mở to hai mắt, tiên đoán được những chuyện sắp xảy ra kế tiếp.
Toàn bộ cỗ kiệu bị cuồng phong thổi rách, người giấy cũng bị thổi đến thân thể uốn cong, biến trở lại thành người giấy nho nhỏ. Toàn bộ cỗ kiệu dùng pháp thuật biến ra đã biến mất không thấy, Hạ Trường Sinh đập mông ngã trên mặt đất.
Hạ Trường Sinh: “…”
Lâm Kiến chạy ở cách đó không xa cũng dừng bước, y có một loại dự cảm càng thêm không ổn.
Hạ Trường Sinh chậm rãi ngẩng đầu, sau đó từ từ quay đầu nhìn Lâm Kiến.
Lâm Kiến bị ánh mắt tối tăm của Hạ Trường Sinh nhìn chằm chằm, lùi về sau một bước theo bản năng. Hạ Trường Sinh bày ra khí thế muốn giết người.
Hạ Trường Sinh vươn tay với Lâm Kiến, vòng tay vàng treo trên cổ tay mảnh khảnh của hắn trôi xuống, sau đó mắc lại trên một chỗ ở cánh tay.
“Còn không nhanh đến đỡ ta!” Hạ Trường Sinh tức giận.
Lâm Kiến nhanh chân chạy đến.
“Không được chạm vào y phục của ta!” Hạ Trường Sinh nhìn tay Lâm Kiến duỗi về phía mình, lập tức chặn đứng động tác của y.
Tay Lâm Kiến khựng lại, sau đó y cẩn thận tránh ống tay áo Hạ Trường Sinh, bắt lấy cánh tay và bàn tay hắn. Lâm Kiến chạy theo nên cả người đều là mồ hôi, tay cũng hơi ướt, bàn tay nóng hầm hập của y chạm đến làn da của Hạ Trường Sinh mới phát hiện độ ấm của hắn thấp hơn mình, có cảm giác lạnh thấu xương. Y dùng sức túm Hạ Trường Sinh kéo dậy.
Lâm Kiến đã chuẩn bị từ sớm, trong nháy mắt y dùng bàn tay bẩn thỉu của mình chạm vào Hạ Trường Sinh sẽ nghe được hắn quỷ khóc thần gào, nhưng ngoài ý muốn là Hạ Trường Sinh không hề có chút ý kiến nào đối với động tác đụng chạm da thịt của mình.
Hạ Trường Sinh đứng dậy, hắn hơi khựng lại, cảm giác y phục vẫn bị bẩn rồi.
Cơn gió lặng lẽ thổi qua.
Hạ Trường Sinh cúi đầu nhìn Lâm Kiến.
Lâm Kiến đọc hiểu vẻ mặt hắn, lớn tiếng nói: “Ngươi nhìn ta như vậy, ta cũng không có cách nào đâu! Ngươi lại không cho ta chạm vào y phục của ngươi, ta cũng không phủi sạch giúp ngươi được đâu.”
Hạ Trường Sinh lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay đưa cho Lâm Kiến.
Lâm Kiến: “…”
Trong lúc Lâm Kiến giúp Hạ Trường Sinh giũ sạch phía sau y phục, có một đội người ngựa đi ngang qua, bọn họ trông thấy hai người lén lút dính vào với nhau, còn phát ra tiếng cười ý vị sâu xa.
Khóe mắt Lâm Kiến giật giật.
Những người đó thì biết gì chứ, chỉ biết ồn ào.
Sau khi Hạ Trường Sinh phủi sạch y phục, hai người lại lên đường tiếp.
Lâm Kiến hỏi: “Vì sao những người giấy kia lại biến về dáng vẻ vốn có.”
“Gió quá lớn.” Đây là chỗ Hạ Trường Sinh không hài lòng ở những người giấy kia: “Vì làm bằng giấy, vào những lúc gió lớn không có cách nào giữ được dáng vẻ đã được chế tạo.”
Lâm Kiến nhớ kỹ.
Không còn cách nào, Hạ Trường Sinh đành phải đi bộ một đoạn cùng Lâm Kiến.
Chưa đi được bao lâu Hạ Trường Sinh đã thở dốc, hắn mệt.
“Ta đã đi lâu như vậy cũng không mệt bằng ngươi mới đi nửa canh giờ.” Lâm Kiến nghẹn họng nhìn trân trối, không sao hiểu nổi.
“Ngươi biết cái gì.” Hạ Trường Sinh gạt mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang: “Ta có tiếng là thân lưu ly.”
“Vâng vâng vâng.” Lâm Kiến đúng là không hiểu, hơn nữa còn coi thường hắn.
Hạ Trường Sinh có phần không chịu nổi, hắn vẫy tay gọi Lâm Kiến đi qua.
Lâm Kiến thấy động tác của hắn thì lập tức chạy qua.
Hạ Trường Sinh vươn tay, dựa lên vai Lâm Kiến.
Hắn cao hơn Lâm Kiến một khoảng lớn, Lâm Kiến vừa bị hắn đè, thân thể lập tức nghiêng đi. May là từ nhỏ Lâm Kiến đã quen làm chân chạy vặt, phản ứng cũng nhanh cho nên kịp thời đứng vững chống đỡ được Hạ Trường Sinh.
“Không phải ngươi nói ta rất bẩn sao?” Lâm Kiến cố ý nói, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa không cách nào che giấu được.
“Đúng… nhưng vừa rồi y phục đã bẩn rồi, không có cách khác.” Hạ Trường Sinh cũng không tình nguyện dựa lên người y.
Lâm Kiến quay mặt nhìn Hạ Trường Sinh, mặt hai người kề sát trong gang tấc.
“Không sao, ta có thể đỡ được ngươi.” Lâm Kiến hào phóng đầy chí khí: “Ngươi đã mua ta, ta không thể nào đến chút giá trị này cũng không có.”
Hạ Trường Sinh cảm thấy y đã nghĩ nhiều rồi: “Chờ chúng ta vào thành, ta sẽ giúp ngươi tìm một nơi tử tế, để ngươi có chỗ dừng chân, ta không thể nào dẫn theo ngươi chạy khắp nơi được.”
Vẻ mặt Lâm Kiến cứng đờ.
“Hay là thật ra ngươi thích ở lại thôn Cát Tường Như Ý.” Hạ Trường Sinh quay đầu lại nhìn thoáng qua y: “Nếu ngươi muốn trở về, hiện tại quãng đường còn chưa xa.”