Lúc Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến xuống lầu, Thường Khê Đình đang đứng bên cầu thang, hai tay vòng trước ngực dựa người vào vách tường, vừa nhìn đã biết là đang đợi Hạ Trường Sinh.
Quạt xếp của Hạ Trường Sinh gõ nhẹ trên trán, sau đó cũng không thèm liếc mắt một cái, cứ thế đi ngang qua Thường Khê Đình.
Bởi vì Lâm Kiến vẫn luôn chăm chú nhìn Hạ Trường Sinh cho nên phát hiện không phải hắn cố ý ra vẻ không nhìn thấy mà là thật sự không hề nhìn người xung quanh.
“Trường Sinh Quân.” Thường Khê Đình không nhịn được lên tiếng.
Lúc này Hạ Trường Sinh mới hồi hồn, hắn chuyển sang nhìn Thường Khê Đình: “Thường…”
Căn bản là hắn không nhớ được tên của người này.
“Thường Khê Đình.” Tính tình của hắn ta đã tốt đến độ trời giận người oán: “Tuy tuổi ta lớn hơn Trường Sinh Quân nhưng cứ gọi ta một tiếng Khê Đình Quân là được.”
Hạ Trường Sinh “soạt” một tiếng mở quạt xếp ra, cây quạt chuyển động, che đi nửa khuôn mặt mình, ánh mắt lướt đi.
Hắn không thể nào thích người tự làm thân.
Đương nhiên, người không đến làm thân cũng không thích.
Số người và số đồ vật mà Hạ Trường Sinh không thích nhiều đến mức có thể liệt kê thành danh sách, sau đó đóng thành quyển, thứ thích lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Mời Trường Sinh Quân uống chén rượu nhạt.” Thường Khê Đình hoan nghênh hắn ngồi xuống.
Mấy đệ tử ngồi chung bàn nghe vậy, tay bưng chén trà cũng run rẩy.
Hạ Trường Sinh nhìn thoáng qua một đám đệ tử đang cầu nguyện hắn từ chối của Thường Khê Đình, trong mắt lóe lên vẻ bỡn cợt, sau đó nói: “Được thôi.”
Người ở ba bàn nhắm mắt lại, cầu nguyện Hạ Trường Sinh đừng ngồi xuống bàn của mình.
Dường như Thường Khê Đình biết được suy nghĩ của bọn họ, hắn ta dẫn Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến đến ngồi xuống một cái bàn khác.
Chúng đệ tử của Tề Quảng Cung các nhao nhao thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Đã một khoảng thời gian Trường Sinh Quân chưa rời khỏi Phục Hy viện, lần này ra ngoài là vì chuyện gì?” Thường Khê Đình rót rượu cho Hạ Trường Sinh.
“Không có gì, đi lung tung một chút, xem có nơi nào có dân chúng phải chịu khổ không rồi giúp đỡ đôi chút.” Hạ Trường Sinh lộ ra ánh mắt chân thành: “Dù sao thì ta cũng là người đại diện hành tẩu của Phục Hy viện mà.”
Trong lúc bọn họ tán gẫu, ba bàn bên cạnh cũng đang thì thầm to nhỏ.
“Chắc chắn là vì đưa cái đám đệ tử Phục Hy viện chạy ra ngoài kia về.”
“Nghe nói có mười tám môn phái viết thư khiếu nại.”
“Khụ khụ.” Thường Khê Đình ho khan, nhắc nhở chúng đệ tử phía sau câm miệng lại.
Lâm Kiến càng ngày càng bội phục Hạ Trường Sinh, bị chọc thủng lời nói dối mà hắn vẫn có vẻ mặt bình tĩnh, không hổ thẹn chút nào.
Đúng là có chỗ hơn người.
“Thời gian trước ta nghe nói Phục Hy viện đang chiêu mộ đệ tử mới.” Tầm mắt Thường Khê Đình chuyển sang Lâm Kiến: “Vị này là tiểu đệ tử mới của các ngươi sao? Dáng vẻ đúng là đáng yêu.”
“Dáng vẻ có đáng yêu cũng vô dụng, cuối cùng vẫn sẽ bị đồng hóa thành người của Phục Hy viện thôi.” Phía sau bọn họ, có người không nhịn được đau lòng.
“Đáng tiếc hình như mắt phải bị thương.” Thường Khê Đình vươn tay nhẹ nhàng nâng mặt Lâm Kiến lên, đánh giá trái phải: “Nếu cần, ta biết chút y thuật, có thể giúp đỡ.”
Đầu Lâm Kiến quấn một dải vải trắng che mắt phải lại, đúng là người bình thường đều sẽ cho rằng y có bệnh về mắt.
Lâm Kiến giơ tay xua xua, chột dạ cười nói: “Ta không sao.”
“Y không phải đệ tử của bọn ta.” Hạ Trường Sinh nói: “Là ta mua.”
Thường Khê Đình ngạc nhiên nhìn Hạ Trường Sinh.
Lâm Kiến vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười đáng yêu, vẻ mặt Hạ Trường Sinh thì đầy chính khí.
Thường Khê Đình biết chuyện không giống như suy nghĩ ban đầu của mình, cho nên cũng không tiếp tục hỏi nữa, hắn ta tiếp tục tán gẫu với Hạ Trường Sinh: “Vậy hoạt động tuyển người mới của Phục Hy viện thế nào rồi?”
Những lời này chọc trúng chỗ đau của Hạ Trường Sinh, hắn mím môi, ôm ngực, nhìn không trung.
Lần đầu tiên Lâm Kiến thấy vẻ mặt như vậy của Hạ Trường Sinh, y ôm chén trà cười trộm.
“Khá tốt, khách đến đầy nhà.” Hạ Trường Sinh không mất một giây nào đã quyết định nói dối.
“Vậy là tốt rồi.” Thường Khê Đình không nghi ngờ hắn: “Vừa khéo gần đây Cung các chúng ta cũng mới tuyển được một loạt người mới, chúng ta muốn dẫn chúng đi Kỳ Lân sơn hỗ trợ kiểm tra tiềm lực tu hành, quyết định phương hướng về sau. Trên đường đi qua nơi đây, vì thế tạm thời nghỉ chân.”
“Muốn kiểm tra tiềm lực sao phải đi Kỳ Lân sơn.” Hạ Trường Sinh lấy túi tiền ra, sau đó lấy một cục đá ra.
“Kỳ thạch linh tinh.” Vẻ mặt Thường Khê Đình hâm mộ, người Phục Hy viện vẫn luôn có thể tùy tiện móc ra bảo vật.
“Được rồi, các tiểu đệ tử của Tề Quảng Cung các, xếp hàng xếp hàng.” Hạ Trường Sinh gọi bọn họ.
Chúng đệ tử Tề Quảng Cung các không rõ nguyên nhân.
Thường Khê Đình giơ tay, ý bảo bọn họ làm theo.
Bời vì rối loạn vừa rồi, ngoại trừ bọn họ, trong khách điếm không có vị khách nào khác, các đệ tử mới của Tề Quảng Cung các đứng thành hàng trước mặt Hạ Trường Sinh.