Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 19
Trong lúc chúng đệ tử đang im lặng suy nghĩ, từ bên ngoài truyền vào âm thanh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Có người bay ra từ cửa sổ kìa!”
“Người nọ hộc máu rồi!”
Bọn họ liếc lẫn nhau, sau đó lòng nóng như lửa đốt muốn chạy ra ngoài, muốn đi cứu đồng môn của mình.
Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp khẽ gõ lên bàn.
Âm thanh thanh thúy như một lời cảnh cáo nào đó, các đệ tử dừng bước, cứng đờ quay đầu lại.
Hạ Trường Sinh bưng trà trên bàn lên, khoan thai nói: “Tốt xấu gì ta cũng là đại đệ tử thủ tịch của Chưởng môn Phục Hy viện, các ngươi không có lễ phép như vậy sao?”
Các đệ tử còn lại nhìn nhau, tự hỏi, rối rắm, thoải mái lẫn lộn vào nhau, cuối cùng, bọn họ chọn xếp hàng ngồi quỳ ở trước mặt Hạ Trường Sinh.
“Chúng ta là đệ tử Long Quang kỳ, Trường Sinh Quân, đã đắc tội nhiều.” Bọn họ tự báo gia môn, ăn nói khép nép.
Hạ Trường Sinh chậm rãi uống trà.
Thấy hắn không hài lòng, chúng đệ tử liếc nhau, bắt đầu đùn đẩy.
“Chúng ta đều khuyên các sư huynh đừng nói như vậy.”
“Bọn họ uống nhiều quá, cho nên mới như vậy.”
“Trường Sinh Quân, ngài đại nhân có đại lượng, tha cho chúng ta một lần đi.”
Lúc này bọn họ đang hèn mọn đến cùng cực, hai người nói chuyện cực nhiều vừa rồi là sư huynh của bọn họ, bọn họ uống rượu xong, định đến đây uống trà giải rượu, kết quả vừa đến đã thấy Hạ Trường Sinh. Hai người kia cũng coi như xuất sắc trong sư môn của bọn họ, nhân lúc say muốn nổi bật trước mặt bọn họ, vì thế mới đánh bạo khiêu khích Hạ Trường Sinh.
Bây giờ chúng đệ tử nhớ lại, mới mấy chén rượu, rốt cuộc mượn lá gan ở đâu mà lại dám đi trêu chọc Hạ Trường Sinh!
“Các ngươi là người của Long Quang kỳ?” Hạ Trường Sinh buông chân vắt lên xuống.
Bọn họ gật đầu.
“Long Quang kỳ không ở nơi này nhỉ, sao các ngươi lại chạy đến đây?” Hạ Trường Sinh buông chén trà.
Chúng đệ tử lại nhìn lẫn nhau, cuối cùng lựa chọn nói năng thận trọng.
Hạ Trường Sinh cười lạnh.
“Ngươi muốn đánh thì đánh đi.” Bọn họ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhắm mắt lại, bảo vệ bộ phận quan trọng của mình.
“Ta cũng không phải ác quỷ gì.” Hạ Trường Sinh cảm thấy bọn họ thật là khó hiểu.
Nhớ đến hai vị sư huynh vừa mới bị hắn ném ra khỏi phòng, bọn họ không dám lên tiếng.
“Thanh toán tiền trà, giải quyết luôn khoản bồi thường cho tòa lầu bên cạnh.” Hạ Trường Sinh đứng lên.
“Vâng.” Bọn họ đồng ý hết.
Một tay Hạ Trường Sinh đặt lên vai Lâm Kiến.
Lâm Kiến kinh ngạc, so với vừa rồi nhìn thấy hai người bay ra còn kinh ngạc hơn, Hạ Trường Sinh vậy mà chủ động chạm vào y, uy lực của y phục mới của y cũng lớn quá rồi đấy.
Hạ Trường Sinh xách theo Lâm Kiến, nhảy xuống từ cửa sổ mở rộng, Lâm Kiến còn chưa kịp thét lên thì hai người đã vững vàng đáp đất rồi.
Khi bọn họ chạm đất, lầu một có một người trung niên nổi giận đùng đùng nhào vào trà lâu: “Là ai gây sự ở đây hả!”
“Đi mau.” Hạ Trường Sinh lén lút.
Bọn họ còn chưa đi đã nghe được tiếng chửi của chủ quán từ trên lầu truyền xuống.
Sóng âm thanh này còn chưa dừng thì sóng âm thanh khác đã lại đến.
Cách vách truyền đến tiếng hô kinh ngạc.
“Người đâu mau đến đây! Người rơi từ không trung xuống chảy máu rồi!”
“Chúng ta không sao…” Ngược lại có thể nói là tỉnh cả rượu.
“Phụt!”
“Hộc cả máu rồi còn nói không sao?”
Hạ Trường Sinh lẩn nhanh như chạch, suýt nữa Lâm Kiến đã không đuổi kịp hắn.
“Khó trách ngươi cực kì giỏi.” Lâm Kiến cảm khái.
Hạ Trường Sinh vừa chạy vừa quay đầu lại.
“Phàm là người không có bản lĩnh, hẳn là sẽ chết.” Lâm Kiến nói.
“Bạo lực không phải biện pháp giải quyết tất cả mọi chuyện.” Nhớ ra bên cạnh mình còn một đứa bé, Hạ Trường Sinh bất chợt nhận ra bản thân có trách nhiệm phải làm gương tốt: “Hơn nữa, ta làm người hiền lành, thật ra thanh danh trong giới tu chân rất tốt, chỉ là không chịu nổi có một số kẻ côn đồ muốn khiêu chiến trình độ hiền lành của ta thôi. Nên biết rằng giữ gìn tôn nghiêm của sư môn là trách nhiệm của mọi người.”
Lâm Kiến im lặng.
“Là thật đó! Ngươi không tin thì khi nào về khách điếm, hỏi người của Tề Quảng Cung các xem!” Hạ Trường Sinh nóng nảy.