Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 24
“Ngươi khó chịu chỗ nào? Ta đi gọi Thường Khê Đình đến cho ngươi, nhìn hắn ta cũng khá giỏi.”
“Tề Quảng Cung các chính là rác rưởi.” Dù Hạ Trường Sinh có sắp chết cũng muốn tỏ vẻ khinh thường Tề Quảng Cung các.
“Vậy ngươi làm sao vậy?” Hạ Trường Sinh nói đông nói tây, chỉ không trả lời vấn đề của y, Lâm Kiến cũng sốt ruột.
“Hai mắt của ngươi mù à, không nhìn thấy cả người ta chảy bao nhiêu máu sao?” Hạ Trường Sinh mỉa mai châm chọc.
Người cũng sắp chết rồi, rất khó có tính tình tốt được.
Lâm Kiến im lặng một hồi, sau đó nghi hoặc đánh giá Hạ Trường Sinh: “Trên người ngươi không phải là máu của những yêu quái đó sao?”
Hắn đã quên cảnh tượng bản thân một kiếm phanh thây, máu yêu quái trào ra sao?
“Ta không biết.” Giọng Hạ Trường Sinh yếu ớt xuống.
“Thân thể của chính ngươi, sao lại không biết được?” Lâm Kiến thu tay lại, tức giận đến bật cười.
“Thân thể của ta khác với người thường.” Hạ Trường Sinh giải thích: “Khả năng cảm giác đau của ta rất yếu, cảm giác đau khi ngón tay bị thương và ta bị người cắt một miếng thịt gần như là như nhau, cho nên sau khi bị thương, ta thường không biết mình có bị thương hay không. Hơn nữa hai mắt ta nhìn vật màu đỏ và những màu khác rất lộn xộn, nếu máu và bụi cùng làm bẩn một mảnh vải, trong mắt ta đều như nhau cả thôi. Cho nên để tự bảo vệ mình, nhất định phải mặc y phục màu nhạt, hơn nữa luôn giữ sạch sẽ. Chỉ có như vậy, khi máu của ta nhiễm lên y phục, ta mới phát hiện được rồi tự chữa trị kịp thời, nếu không ta sẽ chết mất. Ta không hề nói quá đâu, ta trải qua một lần chảy máu quá nhiều mới có được kết luận này.”
Đây là nguyên nhân hắn không cho người khác chạm vào y phục của hắn, hơn nữa khi ở bên ngoài phải luôn giữ sạch sẽ.
“Vậy à…” Lâm Kiến nhận ra lúc trước bản thân đã hiểu lầm hắn: “Nhưng mà máu trên người ngươi không phải của ngươi thật, ngươi đã từng gặp người nào chảy nhiều máu như vậy còn có thể tự mình đi về, hơn nữa đến bây giờ còn chưa chết không?”
Y định dùng lý thuyết phục người.
“Có đó, ta này.”
Trước kia Hạ Trường Sinh đã từng trải qua tình huống, sau một hồi đại chiến, bản thân hoàn toàn không biết gì cứ thế trở lại phòng mình, kết quả ngủ rồi ngủ, ngủ đến đổ mồ hôi toàn thân, suy yếu đến không dậy nổi, ngã xuống mặt đất luôn.
Cuối cùng vẫn là Đường Trĩ đi ngang qua phát hiện được hắn mới cứu về được.
“Hu hu hu, ta sắp chết mà.” Hạ Trường Sinh khóc nức nở: “Sau khi ta chết nhất định phải thiêu ta đi, không muốn chôn dưới đất, bởi vì sẽ bị thối rữa, người sẽ rất xấu.”
Lâm Kiến cảm thấy nhẫn nại của mình sắp dùng hết rồi: “Ngươi thật sự không sao.”
Hạ Trường Sinh thấy y như thế, xoay người đi, không muốn nói chuyện với y nữa.
“Ta nói thật.” Lâm Kiến lật người hắn lại, kéo tay áo hắn xuống, để lộ da thịt trên cánh tay ra: “Ngươi xem, không có miệng vết thương, sao lại có máu được chứ, không chỉ cánh tay, trên người ngươi cũng…”
Lâm Kiến nóng nảy, vươn tay cởi đai lưng của hắn.
Hạ Trường Sinh cũng không động đậy, chỉ nhìn động tác của y.
Tay Lâm Kiến khẽ run, sau đó từ bỏ.
“Nếu không tin, tự ngươi xem đi!” Y nói.
“Chờ một lát.” Hạ Trường Sinh kéo vạt áo ra, sau đó vươn bàn tay vào trong sờ soạng một chút.
Hình như là không có chuyện gì.
Lâm Kiến thở phào nhẹ nhõm, thế này được rồi.
Hạ Trường Sinh nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc.
Lâm Kiến chuẩn bị đứng dậy khỏi mép giường hắn.
“Huhu.” Hạ Trường Sinh đổi một cách khóc khác.
“Ngươi lại làm sao nữa?” Vẻ mặt Lâm Kiến bất lực, quay trở lại.
“Y phục của ta bẩn như vậy, ta cũng bẩn như vậy, trên người còn rất thối, không bằng ta đi chết luôn cho xong.” Hạ Trường Sinh rơi vào một loại tuyệt vọng khác.
“Không phải ngươi nói ngươi yêu sạch sẽ là vì sợ có nỗi lo về tính mạng sao? Chỉ bẩn thì ngươi sẽ không chết.”
“Sẽ chết, ta sẽ chết, tự sát là được! Sau khi ta chết, thiêu thi thể ta đi, trước khi thiêu giúp ta thay một bộ y phục sạch sẽ, ta không muốn mặc y phục bẩn lúc chết.” Hai mắt Hạ Trường Sinh vô thần, vẻ mặt tuyệt vọng: “Ôi, cuộc đời dài lâu này đã kết thúc.”
Đầu tiên Lâm Kiến im lặng không lên tiếng, cầm lấy Không Sơn kiếm Hạ Trường Sinh đặt ở một bên, sau đó hỏi hắn: “Được, để ta giúp ngươi vậy, ngươi muốn chém chỗ nào?”
Hạ Trường Sinh trả lời: “Cổ đi.”
Lâm Kiến buông kiếm xuống, ho khan một tiếng, muốn ngồi xuống mép giường, tỉ mỉ nói chuyện với hắn một lần.
“Khụ khụ.” Hạ Trường Sinh ho khẽ nhắc nhở.
Lâm Kiến không ngồi mà nắm lấy tay hắn, nhỏ nhẹ thủ thỉ như đang dỗ một đứa trẻ: “Không cần đến sau khi chết mới thay y phục, bây giờ thay luôn đi, ta gọi người chuẩn bị nước ấm cho ngươi, giúp ngươi chuẩn bị y phục mới, ngươi dậy tắm rửa một cái được không?”
Hạ Trường Sinh cực kỳ đáng thương nhìn y.
Nếu hắn còn không gật đầu, bây giờ Lâm Kiến có thể rời khỏi gian phòng này, đi theo bọn Thường Khê Đình ngay.
Hạ Trường Sinh gật đầu.
Lâm Kiến thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra ngoài, gọi chưởng quầy cho người đưa nước ấm lên. Đến khi thùng tắm chứa đầy nước ấm, tiểu nhị lập tức rời đi. Lâm Kiến đi đến mép giường, khuyên can mãi, cuối cùng khuyên được Hạ Trường Sinh cởi y phục bẩn ra, bước vào thùng tắm.
Ngâm mình trong nước ấm, rốt cuộc tâm trạng Hạ Trường Sinh khôi phục lại một chút.
Lâm Kiến đi ra sau lưng Hạ Trường Sinh, chuẩn bị cởi dây buộc tóc của hắn xuống. Tay Lâm Kiến mới vừa duỗi về hướng tóc của Hạ Trường Sinh, hắn đã cảnh giác, lập tức vươn tay bắt lấy cổ tay Lâm Kiến, cản động tác của y lại.
“Ta quên mất, không thể động đến tóc ngươi, đúng không.” Lâm Kiến nói, sau đó muốn tránh khỏi tay Hạ Trường Sinh.
Tay Hạ Trường Sinh mới vừa ngâm trong nước, vừa nóng vừa ướt.
“Để ta.” Hạ Trường Sinh nắm lấy dây buộc tóc màu bạc, sau đó đặt trong tay.
“Ý là ta có thể chạm vào sao?” Lâm Kiến khom lưng, kề khuôn mặt lại gần Hạ Trường Sinh rồi hỏi.
Hạ Trường Sinh đột nhiên không kịp đề phòng đối diện với khuôn mặt Lâm Kiến, lập tức đỏ mặt: “Ừm… nhưng mà phải cẩn thận đó.”
Lâm Kiến tản tóc của hắn ra, tóc của hắn đúng là vừa đen vừa dày, lại còn mượt mà, đặt trong tay mang lại xúc cảm hệt như tơ lụa thượng hạng. Thả tóc vào nước ấm, lúc Lâm Kiến cúi đầu, khó tránh khỏi nhìn thấy dáng người đẹp mắt của Hạ Trường Sinh.
Lâm Kiến vừa kiên nhẫn vừa tốt tính giúp Hạ Trường Sinh gội sạch đầu, trước khi hắn tắm xong, y đổi toàn bộ chăn đệm đã bị bẩn trên giường đi. Hạ Trường Sinh tắm rửa xong, thay y phục sạch sẽ, lại nằm về giường một lần nữa. Lâm Kiến trông thấy vậy như trút được gánh nặng, y chuẩn bị lấy y phục bẩn mang đi giặt.
Hạ Trường Sinh nằm trên giường, lại bắt đầu hu hu hừ hừ.
Lâm Kiến muốn giả vờ như mình không nghe thấy, mau chóng rời khỏi gian phòng này.
“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh gọi tên y.
Nể tình đây là lần đầu tiên hắn kêu tên y, Lâm Kiến đành xấu hổ đi trở lại.
Hạ Trường Sinh vươn tay, vỗ vỗ lên giường của mình.
“Đây là bảo ta nằm, hay là bảo ta ngồi?” Lời phải nói rõ ràng nha.
“Ngươi ngồi.” Hạ Trường Sinh nói.
Lâm Kiến đặt mông ngồi xuống.
“Ngồi nhích vào một chút nữa.” Hạ Trường Sinh yêu cầu.
Lâm Kiến lại ngồi gần hắn hơn một chút.
Đến khi y ngồi đúng ý, Hạ Trường Sinh chống người, sau đó nhấc đầu đặt lên đùi Lâm Kiến.
Ở góc độ này, Hạ Trường Sinh ngẩng đầu, Lâm Kiến cúi đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Ngươi lại muốn thế nào?” Lâm Kiến sẽ không bị lừa tiếp, khuôn mặt xinh đẹp chẳng khác nào bẫy rập, chờ Lâm Kiến sinh ra lòng thương hoa tiếc ngọc chính là lúc Hạ Trường Sinh phiền chết y.
“Bây giờ có phải ta xấu như ma không?” Hạ Trường Sinh mếu máo.
“Cái này à…” Lâm Kiến vươn tay nắm lấy cằm của Hạ Trường Sinh, xoay trái xoay phải một chút, xem xét một hồi: “Vẫn rất đẹp nha.”
“Ngươi gạt ta.” Hạ Trường Sinh sẽ không dễ tin lời nam nhân chó má như vậy: “Tóc ta đều bị cắt đứt, khó coi!”
“Hạ công tử, Trường Sinh Quân, đại ca ca, Trường Sinh.” Lâm Kiến buồn cười, nói lời thấm thía: “Không có ai sẽ vì rụng mấy sợi tóc mà thay hình đổi dạng, ngươi bị cắt mấy sợi tóc, ta cũng rất tiếc và tức giận, nhưng ngươi ngẫm lại đi, mỗi lần ngươi gội đầu, chải đầu đều sẽ rụng tóc mà, không bao lâu sẽ mọc lại sợi mới thôi, không sao.”
“Vừa rồi ta gội đầu không bị rụng mà.” Hạ Trường Sinh phản bác.
“Rụng, ta sợ ngươi lại khóc, cho nên giấu đi rồi.”
Hạ Trường Sinh nổi giận, chuẩn bị ngồi dậy: “Nếu ngươi đã giấu đi rồi, vì sao bây giờ còn muốn nói ra!”
Lâm Kiến vươn tay dí lên trán Hạ Trường Sinh, ấn hắn về: “Được rồi được rồi, nằm xuống đi.”