Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 27
Lúc chạng vạng, hai mươi đệ tử Phục Hy viện, thêm hai người Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến cuối cùng cũng tụ hội lại với nhau.
“Cho dù như thế nào thì chúng ta cũng không còn nhiều thời gian lắm.” Vẻ mặt A Nhất nghiêm nghị.
“Đúng rồi, bây giờ tiến triển của chúng ta như thế nào rồi?” Mấy ngày nay, Thanh Lan hoàn toàn không có tâm trạng chiêu sinh.
Mọi người cùng nhìn A Nam mặt mũi sưng vù.
A Nam chột dạ quay đầu đi.
“Tiến triển, là số không ấy!” Tay Thập Phương nắm thành quả đấm, khớp ngón tay siết lại kêu lốp bốp.
Mọi người chợt im lặng.
Tam Hoàng thật sự không có cách nào, nàng yên lặng đưa tay khoác lên vai Lâm Kiến.
Lâm Kiến quay đầu nhìn nàng.
Thật sự là tiểu thiếu niên trong veo như nước.
“Thiếu niên, ta thấy ngươi xương cốt độc đáo, là nhân tài tu chân hiếm có, không biết ngươi có muốn…”
Lời nói của Tam Hoàng vẫn chưa xong, Hạ Trường Sinh đã dùng cây quạt đè đầu nàng lên bàn.
Mặt Tam Hoàng tì trên mặt bàn, rất bất đắc dĩ: “Đại sư huynh, huynh không thể như vậy được.”
“Đúng đó đúng đó, lỡ đầu Tam Hoàng nặng quá làm nghiêng cái bàn, đồ ăn trên đấy bị đổ thì làm sao, chúng ta còn chưa ăn no đấy.”
Tam Hoàng thật sự cảm thấy chắc là Phục Hy viện nên bổ sung một chương trình huấn luyện tố chất.
“Các ngươi trở về như thế này ư! Không phải là một chuyến đi ra ngoài không thu hoạch được gì sao!” Hạ Trường Sinh cảm thấy thái độ của bọn họ rất không tốt: “Môn quy của chúng ta là như thế này à? Chúng ta có thể dễ dàng bỏ cuộc sao?”
Hạ Trường Sinh là người chính trực và bền gan vững chí.
Với dáng vẻ thế này hắn mới có một chút tác dụng làm gương của đại sư huynh.
Mọi người đều vỗ tay cho hắn.
Vỗ tay xong, mọi người tự nhìn đi hướng khác, không đối mặt với hắn.
Trong không khí nồng nặc ý tứ đám người này cực kỳ muốn quẳng gánh không làm.
“Ta thì không sao.” Hạ Trường Sinh lại phải nhắc nhở bọn họ: “Nhưng nếu không có đệ tử mới gia nhập, ta sẽ chọn một trong các ngươi hầu hạ ta, các ngươi còn nhớ không?”
“Mai lại cố gắng lần nữa!” A Nhất là người lớn tuổi nhất trong số hai mươi người, quả quyết ra quyết định.
“Ừ!” Mọi người phấn chấn.
Mặc dù không có nhiều thông tin nhưng từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi của họ, Lâm Kiến đã kết luận được mục đích của nhóm người này.
Cơm tối xong, mọi người tự về nghỉ ngơi.
“Ta dẫn ngươi thuê một gian phòng, cũng cho ngươi thử cảm giác ngủ trên giường.” Hạ Trường Sinh đứng dậy.
Lâm Kiến vươn tay kéo tay áo hắn lại.
Toàn bộ đệ tử Phục Hy viện đã đi, xung quanh vắng lặng.
Hạ Trường Sinh không hất tay y ra.
“Ta muốn ngủ trên sàn phòng ngươi.” Lâm Kiến khẽ nói, ánh mắt như nước long lanh, đáng thương nhìn Hạ Trường Sinh.
“Ta nói ngươi là đứa nhỏ thấp hèn mà người không chịu.” Hạ Trường Sinh nói: “Có ai không muốn ngủ trên giường mà ngủ dưới sàn.”
Lâm Kiến theo tay áo hắn rồi nắm lấy tay hắn.
Y dành cho Hạ Trường Sinh sự nương tựa thầm lặng.
“Đừng để người khác nhìn thấy ngươi kéo y phục và tay ta.” Hạ Trường Sinh nhắc nhở y, sau đó nhanh chóng kéo y vào gian phòng của mình.
“Vì sao?” Lâm Kiến không buông tay.
“Ta làm người phải công bằng, nói không cho chạm vào y phục của ta thì tất cả mọi người đều không được chạm vào. Như vậy ta mới có thể làm người khác không chạm vào y phục của ta. Một khi để cho người khác biết ngươi chạm vào y phục của ta, ta lại không hất ngươi ra, sau này sẽ có nhiều người muốn chạm vào y phục của ta hơn. Ta đã từng nói với ngươi rồi, điều này có uy hiếp với tính mạng của ta.”
Hạ Trường Sinh vốn không muốn nói nội tình chuyện liên quan tới y phục của mình cho người khác biết, đáng tiếc khi đó tóc bị đứt mất, lý trí sụp đổ, tinh thần suy sụp, nói với Lâm Kiến mà không lựa lời. Bây giờ muốn rút lại những lời đó cũng không có cách nào xoay chuyển được.
Hai người về tới phòng.
Trong nháy mắt lúc cửa đóng lại, một cánh cửa khác được mở ra.
Hai tay A Nhất khoanh trước ngực, như có điều suy nghĩ.
“A Nhất, ngươi mở cửa đứng đấy làm gì?” Thiên Bất Dư ở cùng phòng với A Nhất, khó hiểu nhìn hắn ta.
“Cảm khái thôi.” A Nhất đóng cửa lại: “Không cần phải tìm kiếm ngàn dặm để đến được Bồng Sơn, trong mắt tự có tiên nhân thật sự tồn tại.”
“Không biết ngươi đang nói gì nữa, chúng ta chơi một ván bài không?”
“Được, ngươi thua thì đi trông đại sư huynh năm ngày nhé.”
“…Giữa chúng ta không cần chơi lớn vậy đâu nhé.”
“Ha ha.”
Cửa đóng lại, Lâm Kiến nói chuyện không còn kiêng dè.
“Nói là tìm đệ tử mới, thật ra là tìm người hầu nhẫn nhục chịu khó cho ngươi.” Lâm Kiến khám phá ra chân tướng.
Hạ Trường Sinh nghe vậy thì mỉm cười, trở tay nắm lấy tay y.
Lâm Kiến bất ngờ bị hắn nắm chặt tay, dọa y sợ đến nỗi lùi về sau một bước, đụng phải cánh cửa.
Hạ Trường Sinh cười điên đảo chúng sinh, bởi thế làm lòng người run sợ.
“Đúng như lời ngươi nói.” Hạ Trường Sinh không biết xấu hổ thừa nhận.
Nói xong, vẻ mặt hắn trở lại bình thường, lạnh lùng hất tay Lâm Kiến ra, vén vạt áo ngồi xuống cạnh bàn.
“Chắc vài ngày nữa bọn ta sẽ về lại Phục Hy viện, ngươi phải làm sao?” Hạ Trường Sinh lại hỏi dự định của Lâm Kiến.
“Không cần quan tâm ta.” Lâm Kiến xách ghế ngồi trước mặt hắn, nhìn hắn cười nói: “Đợi ngươi đi rồi, tự nhiên ta sẽ có đường đi.”
“Vậy tại sao bây giờ không tìm đường đi?” Hạ Trường Sinh không biết y đang chờ cái gì.
Lâm Kiến nhăn nhó.
Hạ Trường Sinh nhìn chằm chằm dáng vẻ của y, yên lặng dùng tay trái chống cằm, nghiêng đầu dò xét.
Buổi tối nằm trên sàn, Lâm Kiến quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Trường Sinh ở bên ánh nến, tóc rối bù, trông bình yên và xinh đẹp.
Lâm Kiến quay người sang một bên, khó hiểu nói: “Vì sao họ không muốn ở cùng ngươi?”
“Ngươi nói thử xem?” Hiếm khi Hạ Trường Sinh tự nhận thức được bản thân mình.
“Nhưng ta cảm thấy…” Lâm Kiến nói lấp lửng.
“Hửm?” Dường như Hạ Trường Sinh có thể đoán được nửa câu sau của y, nhưng hắn vẫn muốn y tự nói ra.
Lâm Kiến lộ ra nụ cười xấu xa, sau đó quay lưng về phía Hạ Trường Sinh nói: “Tắt đèn đi ngủ.”
Hiếm khi Hạ Trường Sinh cảm thấy mình bị đùa giỡn.
Nhưng mà Lâm Kiến cũng không vui vẻ được bao lâu, những người khác không muốn ở chung với Hạ Trường Sinh lâu dài, tất nhiên là có nguyên nhân.
Để đến trấn Đào Tiên, Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến phải ngồi xe ngựa hai ngày. Trong toa xe xốc nảy rất khó chịu, cơ thể rất mệt mỏi. Sau khi đến trấn Đào Tiên, hai người vội vã bôn ba khắp nơi, gần như cả ngày không được nghỉ ngơi. Suy cho cùng Lâm Kiến vẫn là người bình thường lại còn nhỏ tuổi. Y vừa nhắm mắt đã ngủ say như chết. Lâm Kiến cảm giác mình có thể ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, trước khi mất đi ý thức, y cầu nguyện ngày hôm sau Hạ Trường Sinh có thể chải tóc lâu một chút, như thế y có thể ngủ lâu hơn.
Y tính thì hay lắm nhưng vừa rạng sáng đã có người lay y dậy.
“Lâm Kiến, Lâm Kiến.”
Lâm Kiến cố gắng mở mắt ra.
Đập vào mắt y là khuôn mặt xinh đẹp, nhưng ánh mắt của hắn nhìn có vẻ hơi xao động cuống quýt.
“Sao vậy?” Lâm Kiến nắm chăn, chuẩn bị che lên mặt tiếp tục ngủ.
Hạ Trường Sinh kéo chăn của y xuống một cách vô tình.
Lâm Kiến ỉu xìu cố gắng mở to mắt nhìn hắn.
Mỗi khi Hạ Trường Sinh ngạc nhiên như thế, Lâm Kiến biết chắc chắn hắn lại có chút việc lông gà vỏ tỏi.
“Căn phòng này không có gương.” Giọng điệu sợ hãi của Hạ Trường Sinh giống như gặp phải tai họa gì đấy ngập đầu.
Tối hôm qua hắn cũng mệt mỏi, ngủ còn sớm hơn Lâm Kiến. Hôm nay thức dậy, hắn muốn chải tóc theo quá trình bình thường, kết quả lúc hắn thản nhiên ngồi xuống trước bàn trang điểm mới phát hiện nơi này không có gương. Hắn có tự mang theo một chiếc gương nhỏ, nhưng hắn hoàn toàn không hài lòng.
“Thế à.” Lâm Kiến còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nghe được vấn đề của Hạ Trường Sinh thì y vẫn đưa ra một phương pháp giải quyết hiệu quả: “Xuống dưới bảo chưởng quầy lấy cho ngươi một cái là được.”
Hạ Trường Sinh yên lặng vài giây.
Lâm Kiến nhân lúc này nhắm mắt lại, muốn đi vào mộng đẹp thêm một lần nữa.
“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh lay y.
“Chuyện gì?” Lâm Kiến lại mở to mắt.
“Trong phòng này không có tấm gương.” Hạ Trường Sinh lặp lại câu nói kia.
Lâm Kiến: “…”
Hạ Trường Sinh quyết tâm muốn y giúp giải quyết vấn đề này.
“Ta nên tách khỏi ngươi sau khi đến trấn Đào Tiên.” Lâm Kiến ỉu xìu ngồi dậy khỏi đống chăn.
Hạ Trường Sinh đi chân trần ngồi quỳ bên đống chăn của y, hơi nghiêng đầu tìm góc nhìn y.
Lâm Kiến dẫn Hạ Trường Sinh đi xuống từ lầu hai.
“Chưởng quầy, có thể cho ta một chiếc gương thật lớn và sạch sẽ không?” Lâm Kiến che quần áo còn chưa mặc xong, nói chuyện ỉu xìu.
“Đại sư huynh, huynh tới đúng lúc lắm, đã sắp xếp xong tấm gương và chỗ chải tóc cho huynh rồi.”
Chưởng quầy không ở lầu một, A Nhất đứng dậy khỏi ghế, cười nhìn Hạ Trường Sinh tóc tai bù xù.
Lâm Kiến thấy nụ cười của A Nhất thì tỉnh táo lại, híp mắt nhìn hắn ta.
Y cảnh giác quá nhanh, mà Hạ Trường Sinh đại đệ tử đứng đầu của Chưởng môn chính phái Phục Hy viện đi sau y vẫn còn mờ mịt luống cuống như đứa trẻ, nắm lấy vạt áo Lâm Kiến, chờ Lâm Kiến tìm gương cho mình.
Nơi A Nhất sắp xếp cho Hạ Trường Sinh chải tóc lại là bên ngoài khách điếm. Bọn họ bày một chiếc ghế thoải mái sang trọng ở bên ngoài, A Tứ cầm một tấm gương vừa lớn vừa sáng, đứng thẳng bên cạnh chiếc ghế như công cụ che nắng.
“Đại sư huynh, ngồi đi.” A Nhất giúp hắn kéo ghế.
Hạ Trường Sinh không nghi ngờ gì ngồi xuống, đồng thời bắt đầu chải tóc.
A Nhất làm một cử chỉ ‘được rồi’ với đệ tử bên cạnh.
Thập Phương lập tức bày bàn ra, dán quảng cáo treo hoành phi, Phục Hy viện lại bắt đầu chiêu sinh.
Cho dù tính cách Hạ Trường Sinh có ra sao thì hắn vẫn có một khuôn mặt vô cùng thu hút. Có hắn ở đó làm điệu làm bộ, khụ khụ, A Nhất cảm thấy là làm điệu làm bộ, người đi ngang qua cũng đông hơn nhiều.
“Đến đây đến đây, bây giờ gia nhập Phục Hy viện có thể trở thành sư đệ trực thuộc của người này đấy.” Tam Hoàng đang phát truyền đơn, dùng nụ cười vui tươi nhất nói ra lời nói đáng sợ nhất.
Người bên ngoài không hiểu ý nghĩa, ngây ngốc nhận truyền đơn.
Bàn tính của A Nhất đánh vang lộc cộc.
“Như vậy được không đấy?” Lâm Kiến hơi xấu hổ.
“Đại sư huynh một không quản lý công việc nội bộ, hai không kiếm tiền, ba vắt chân tiêu tiều, nếu như ngay cả linh vật cũng không làm được thì ta phải bày quẻ hỏi trời, người nam nhân như thế này có ổn không?” Hai tay A Nhất khoanh trước ngực, lạnh lùng vô tình.
Lâm Kiến vốn thầm nghĩ muốn cứu Hạ Trường Sinh đang bị lợi dụng, nhưng nhìn hắn vẫn rất vui vẻ ngồi đó điểm trang. Mặc dù bây giờ là mùa hè nhưng bọn Thiên Bất Dư đang cầm quạt quạt gió cho hắn, lúc hắn chải đầu mệt nhọc còn lấy ô mai lạnh cho hắn ăn. Cuộc sống dễ chịu của hắn cũng không bình thường.
“Ôi.” Lâm Kiến thở dài ngồi ở cửa khách điếm.
“Sao vậy? Ngươi không chịu được người này à?” A Nhất hỏi Lâm Kiến.
“Không phải, ta đang nghĩ có biển hiệu sống này, chẳng mấy chốc các ngươi sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi.” Lúc đầu bọn họ vì đi tìm nhân tài có thể hầu hạ Hạ Trường Sinh, bây giờ Hạ Trường Sinh ở đây, những người bị hắn hấp dẫn nhiều không kể xiết, chắc chắn có thể nhanh chóng đạt được mục đích.
Nghĩ đến đây, Lâm Kiến hơi cúi đầu, nửa người ẩn vào bóng tối ở cửa khách điếm, làm người ta không thấy được nét mặt của y.
Một bàn tay đặt trên vai y.
Lâm Kiến quay đầu nhìn người đặt tay lên vai mình.
A Nhất cười tủm tỉm.
Lâm Kiến cũng cười, không hề kém sự ngây thơ thân thiện so với nụ cười của A Nhất.
“Ta rất thích ngươi đấy.” A Nhất nói.
“Ta cũng không ghét ngươi mà.” Lâm Kiến thành thật nói.
“Ta rất thích người u ám.” A Nhất bổ sung.
“Ta cũng không ghét người lắm mưu.” Lâm Kiến học cách nói chuyện của hắn ta.
“Thật sự là đứa nhóc đáng yêu.” A Nhất véo má y, cười chỉ thấy răng không thấy mắt: “Ngươi thế mà thích đại sư huynh sao? Thật sự là giống loài hiếm thấy.”
Lâm Kiến không nói gì, chỉ là kéo tay hắn ta ra.