“Sao Lâm Kiến còn chưa về?” A Nhị nhìn thoáng qua thời gian: “Y đi ra ngoài cũng khá lâu rồi đó.”
“Y không chạy đó chứ?” A Ngũ suy đoán.
“Không thể nào đâu.” A Nhất phủ định suy đoán của A Ngũ.
“Vậy trên đường gặp chuyện gì sao?” Vạn Điệp vô cùng lo lắng.
Nghe mọi người nói chuyện, cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng buông gương xuống, ngẩng đầu xem tình hình.
“Đại sư huynh, rốt cuộc là tại sao huynh không muốn Lâm Kiến vào Phục Hy viện vậy?” Tam Hoàng nghịch chiếc cốc trong tay, nàng rất tò mò về chuyện này. Rõ ràng Lâm Kiến cực hợp với Phục Hy viện, cũng vô cùng thích hợp với Hạ Trường Sinh, nhưng thái độ trước đó của Hạ Trường Sinh là kháng cự việc Lâm Kiến ở cùng bọn họ.
“Ta không quá kháng cự y.” Hạ Trường Sinh đứng lên, nghiêm mặt nói: “Ta chỉ hy vọng bản thân có thể tìm được một người dũng cảm hơn, chính trực hơn, khi cần thiết luôn thẳng tiến không lùi hơn.”
“Đại sư huynh…” Tam Hoàng hơi ngượng ngùng: “Rốt cuộc huynh muốn tìm ai…”
“Sai vặt đó.” Hạ Trường Sinh nói một cách đương nhiên.
Tam Hoàng đang muốn mở miệng đâm chọc thì thấy Hạ Trường Sinh cầm lấy Không Sơn kiếm đi ra khỏi khách điếm.
“Đại sư huynh, huynh đi đâu đấy?” Mọi người hoảng sợ.
“Các người đều biết Lâm Kiến không phải loại người hơn nửa ngày mà chưa về, cũng cảm thấy y không phải là loại người lâm trận bỏ chạy, nếu đã như vậy, bây giờ y còn ở bên ngoài thì chắc chắn đã gặp chuyện gì đó, ta đi tìm y.” Khi Hạ Trường Sinh hành động thì năng suất vô cùng cao.
“Đại sư huynh, bọn ta ở đây chờ huynh.” Mọi người vẫy tay với hắn, nhìn theo bóng hắn rời đi.
Đúng là Lâm Kiến gặp chuyện.
Sau khi y nghe đệ tử hai môn phái khác nói chuyện thì chuẩn bị về khách điếm, hội họp với nhóm Hạ Trường Sinh.
Nhưng khi y đến một con hẻm nhỏ thì phát hiện có điểm kì lạ.
Trên mặt đất có dấu hằn kéo thật dài.
Tựa như một con rắn lớn bò qua.
“Cứu mạng… Cứu mạng…” Tiếng kêu đau khổ từ bên trên truyền xuống.
Lâm Kiến ngẩng đầu lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta không rét mà run.
Vây quanh cây cổ thụ ngàn năm là con mãng xà khổng lồ, thân thể nó quấn lấy hai đứa trẻ. Thân rắn dần dần siết chặt, cái đầu rắn to lớn xấu xí chậm rãi tiến đến trước mặt hai đứa trẻ, cái miệng há rộng như chậu máu, thè lưỡi rắn ra.
Lâm Kiến trợn mắt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, mình phải chạy trốn nhanh lên mới được.
Con rắn kia há miệng ra chuẩn bị nuốt một đứa bé.
“Cứu mạng!” Đứa bé kia khóc thét lên vì sợ.
“Ca ca ơi…” Nhìn thấy ca ca mình sắp bị ăn, một đứa trẻ khác khóc đến thở dốc.
Đôi mắt của Lâm Kiến mở to.
Hạ Trường Sinh đi trên đường phố, nghe được tiếng kêu cứu mạng. Hắn nhìn qua, nhìn thấy một đứa bé thất tha thất thểu chạy trên đường, thằng bé dốc sức hét lên, không biết phải làm sao.
“Cứu mạng! Có rắn! Đệ đệ của con, và một đại ca ca! Nhanh đi cứu họ!” Thằng bé không thể nào nói ra một câu hoàn chỉnh.
Vì là trẻ con, trong chốc lát không ít người không dám đến gần nó.
Không Sơn kiếm kêu lên.
Hạ Trường Sinh duỗi tay ngăn thanh kiếm đang xao động, chạy đến bên đứa trẻ kia.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Trường Sinh hỏi thằng bé.
“Xin ngài xin ngài!” Đứa bé chắp tay trước ngực, điên cuồng bái Hạ Trường Sinh, thằng bé biết người đi đường này là tu chân giả dừng chân ở trấn Đào Tiên: “Có xà yêu!”
“Dẫn đường đi!” Hạ Trường Sinh không dài dòng.
Đứa bé kia lập tức bò dậy, dẫn Hạ Trường Sinh đi.
“Lúc con và đệ đệ chơi dưới một cái cây thì đột nhiên một con rắn lớn xuất hiện, bắt bọn con!” Thằng bé vừa chạy vừa khóc nức nở kể ra cảnh ngộ của mình: “Lúc con rắn kia muốn nuốt con, có một ca ca đi ngang qua đã cứu con, huynh ấy bảo con chạy nhanh, đi tìm người đến giúp.”
Hạ Trường Sinh đi theo hướng đứa bé chỉ, nhanh chóng chạy tới.
Không Sơn kiếm không ngừng kêu lên.
Hạ Trường Sinh dùng Phù Không chú, bay thẳng đến đó.
Hắn có một dự cảm chẳng lành.
Lúc Hạ Trường Sinh chạy đến nơi, vừa khéo nhìn thấy một cảnh này.
Con rắn lớn quấn quanh một đứa bé, Lâm Kiến chật vật nằm sấp trên một nhánh của thân cây. Y đã thoát khỏi cảnh nguy hiểm, có thể chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng mà y vẫn lựa chọn xem tình thế, tìm đúng thời cơ, sau đó cầm một cây gậy sắt không biết lấy từ đâu nhào tới, muốn cứu đứa bé bị con rắn quấn lấy.
Đuôi rắn lớn quét một cái, bắt lấy Lâm Kiến một cách dễ dàng.
Lâm Kiến bị con rắn dùng sức ghìm lại, cả người mất hết sức lực, tay buông lỏng, gậy rơi xuống đất.
Y cảm thấy bản thân sắp không thở nổi.
Hạ Trường Sinh đứng trên đất, Không Sơn kiếm reo to.
“Lâm Kiến!” Hạ Trường Sinh gọi y.
Lâm Kiến giãy giụa tìm hướng của âm thanh.
“Bảy tấc của rắn ở ngay cạnh ngươi.” Hạ Trường Sinh rút Không Sơn kiếm ra, sau đó dùng sức ném qua.
Không Sơn kiếm xoay tròn vài vòng, mục tiêu là nhắm thẳng vào Lâm Kiến.
Lâm Kiến bị siết đến ý thức mơ hồ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Hạ Trường Sinh, vì để ta không bị rắn giết chết nên ngươi quyết định giết ta trước à?
“Nếu ngươi không nhận nổi, ngươi sẽ phải chết.” Hạ Trường Sinh bắt đầu kết trận.
Lâm Kiến nghe câu này, lập tức dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng nhìn thanh kiếm bay về phía mình. Nhưng dù y muốn đón kiếm thì cũng bất lực, y bị siết cứng rồi.
“Buông y ra.” Hạ Trường Sinh dùng ngôn linh.
Cơ thể con rắn lớn khựng lại, sau đó nhả ra chút lực.
Lực uy hiếp của ngôn linh với yêu ma không lớn bằng đối với người.
Sau khi rắn lớn buông lỏng lại tiếp tục quấn lấy Lâm Kiến.
Nhưng trong khoảnh khắc rắn lớn buông lỏng, Lâm Kiến thành công với tay ra ngoài, mở lòng bàn tay bắt thanh kiếm đang bay đến. Không Sơn kiếm dường như có ý thức, lúc sắp rơi thì tăng tốc, vừa vặn rơi vào tay Lâm Kiến.
Lâm Kiến không biết sử dụng kiếm, sau khi cầm tới tay thì y chỉ có thể nắm chặt, sau đó dựa vào trực giác mà đâm vào con rắn.
Làm xong động tác này, con rắn lập tức siết y chặt hơn, mắt Lâm Kiến tối sầm, mất hết ý thức.
Rắn lớn có cảm giác diễu võ giương oai.
“Đừng gấp.” Hạ Trường Sinh nhảy lùi về sau, rời khỏi con hẻm nhỏ, hắn nhìn con rắn lớn, tự tin mỉm cười: “Ta còn ở đây.”
Rắn lớn không quan tâm, nó muốn ăn luôn đứa bé kia rồi tính tiếp.
“Kiếm trận.” Hai tay Hạ Trường Sinh kết trận, sau đó điều khiển Không Sơn kiếm.
Không Sơn kiếm nhận được sự điều khiển của hắn, nó vốn cắm im ắng trong cơ thể rắn lớn thì giờ lại rung mạnh, Không Sơn kiếm chợt dùng sức quét ngang, cắt thân rắn ra thành hai nửa gọn gàng.
“Đến.” Hạ Trường Sinh vạch một cái trong không trung.
Không Sơn kiếm xoay tròn, nhắm thẳng đến đầu rắn lớn.
Lúc ca ca của đứa bé kia chạy đến, suýt nữa đã nôn mửa. Trong hẻm nhỏ toàn là thịt rắn, máu tươi đầy đất, đệ đệ ngồi bệt trên đất, hai chân run lẩy bẩy vì bị dọa, không thể nào đứng lên được.
“Ca ca! Oa!” Thằng bé khóc.
Ca ca nó lập tức chạy qua, kéo thằng bé rời khỏi con hẻm.
Sau đó, một số tu chân giả nghe được tin đồn chạy tới hiện trường, nhìn thấy một đống hỗn độn.
Trong số bọn họ, có người Lâm Kiến từng gặp, là hai đệ tử bàn tán về Phục Hy viện ở quán trà. Một trong hai người này từng tiếp xúc vài lần với Hạ Trường Sinh, sau khi nhìn thấy hiện trường thảm thiết đã nghĩ ngay đám bừa bộn này là kết quả sau khi Hạ Trường Sinh ra tay. Bọn họ muốn tìm Hạ Trường Sinh hỏi han tình hình, nhưng lại nghe nói người của Phục Hy viện đã cùng rời khỏi trấn Đào Tiên trước rồi.
Trên không trung nghìn thước, mấy thanh kiếm lớn đang phi hành.
“Không phải dạo này việc phi hành trên không trung bị quản lý vô cùng nghiêm ngặt sao?” A Nhị hơi bất an hỏi.
“Yên tâm đi, ta đã xin được thông qua phi hành hợp pháp rồi.” A Nhất nói: “Chúng ta có thể phi hành trong đêm, một đêm là có thể về đến trong viện rồi.”
“Chúng ta chạy nhanh thật.” Tam Hoàng hơi buồn bực.
“Đại sư huynh làm hơi quá tay.” A Tứ đứng trên đầu kiếm, vô cùng ảo não.
Bọ họ là người phát hiện Hạ Trường Sinh đấu với xà yêu nhanh hơn người của những môn phái khác.
Lúc họ chạy đến, Hạ Trường Sinh đã dùng sức mạnh tuyệt đối, chém nát xà yêu. Không biết hắn dùng cách gì, ở hiện trường chỉ có duy nhất đứa bé người phàm còn ý thức, bị dọa đến nước mắt nước mũi tèm lem, hai chân run lẩy bẩy, ba hồn mất, bảy phách không còn, may mà bọn họ chạy đến, ổn định tinh thần cho đứa bé kia mới khiến nó bình an vô sự.
Mọi người nghĩ đến đây, quay đầu nhìn lại.
Hạ Trường Sinh đang nhắm mắt, hai tay kết ấn, tập trung suy nghĩ.
Mỗi khi Hạ Trường Sinh ngự kiếm phi hành, hắn cần phải tập trung khống chế sức mạnh của mình, nếu không, không chỉ thanh kiếm hắn đang cưỡi, mà tất cả kiếm của những người xung quanh đều sẽ bị sức mạnh của hắn đánh bay. Cho nên nếu như không phải cần thiết, Hạ Trường Sinh sẽ không chọn ngự kiếm. Mặc dù một nguyên nhân quan trọng khiến bản thân hắn không thích ngự kiếm, chính là làm rối tóc của mình.
Hai mươi người bọn họ, không thể nói đứng đầu tu chân giới, nhưng tuyệt đối không phải loại xoàng xĩnh.
Có điều dù họ là cao thủ như vậy cũng không thể nào chống đỡ được sức mạnh của Hạ Trường Sinh. Có đôi khi, đừng nói họ, ngay cả Hạ Trường Sinh cũng không thể khống chế bản thân hoàn toàn. Cho nên, từ trước đến nay bọn họ đều nghi ngờ, rốt cuộc từ đâu mà Hạ Trường Sinh đạt được pháp lực thế này.
“Đừng trách ta, ta đã cố gắng rồi.” Hạ Trường Sinh mở miệng nói chuyện.
“Đại sư huynh, huynh đừng để ý đến chúng ta, cố gắng khống chế bản thân đi, ta không muốn nếm cảm giác bị sức mạnh của huynh làm cho suýt từ không trung rơi xuống lần nữa đâu.” Thiên Bất Dư bay đến bên cạnh thanh kiếm Hạ Trường Sinh ngồi, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Nhỡ đâu Hạ Trường Sinh mất khống chế, năng lực của hắn ta là thứ duy nhất có thể ổn định hắn.