TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 32

  1. Trang chủ
  2. Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
  3. Chương 32
Prev
Next

Đoàn người bước vào Phục Hy viện.

Phục Hy viện đã có hơn ngàn năm lịch sử, 21 đời Chưởng môn, đã cứu thế giới này, từng đánh kẻ diệt thế, từng đánh thần tiên, còn từng đảo loạn trật tự tu chân giới, vị Chưởng môn nào đó làm tiêu hao hết linh khí trăm năm của tu chân giới, khiến toàn bộ việc tu hành của tu chân giới thụt lùi lại mấy trăm năm, cũng từng cho ra đại ma đầu, hay tuyệt thế đại ma vương ghi vào trong sử sách, bao mưa gió trôi qua, hiện giờ trong viện chỉ có hơn một trăm đệ tử, ba vị trưởng lão, một Chưởng môn.

Người của Phục Hy viện vai gánh nhiệm vụ khó khăn nhất, hành động liều chết nhất.

Trong thời gian dài Phục Hy viện không mở ra cho người ngoài, nhưng sẽ cố định chọn một vị hành tẩu ở nhân thế, trảm yêu trừ ma, giữ liên lạc với thế giới bên ngoài.

Người nhập thế nối tiếp nhau, nhưng hoàn toàn không hợp với thế giới này.

Đường Trĩ đi ở phía trước, khua chiêng gõ trống, la lớn: “Mọi người về rồi!”

Giọng hắn ta vừa cất lên, các đệ tử Phục Hy viện dạo này vô cùng nhàm chán nhao nhao mở cửa đi ra.

“Ngươi chạy cái gì! Ta sắp hồ rồi!”

Tất nhiên, trong số đó cũng có người muốn mượn cơ hội này để tránh thua tiền đánh bạc.

Tiếng bước chân từ từ trở nên dày đặc.

Lâm Kiến hơi sợ mà tiến đến gần Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh nhìn y đến gần, duỗi cây quạt ra.

Lâm Kiến vừa bực mình vừa buồn cười nắm lấy một đầu cây quạt.

Có tiếng hét của Đường Trĩ, không lâu sau đại sảnh của Phục Hy viện đã đầy ắp người. Bọn họ thấy bọn A Nhất thì rối rít bắt tay, làm lễ chào kính trọng.

“A Nhất sư huynh vất vả rồi.”

“A Nhị vất vả rồi.”

“Thiên sư huynh vất vả rồi.”

“A Nam ngươi không gây thêm phiền phức đó chứ?”

“Thập Phương, vết thương trên mặt A Nam là do ngươi đánh đúng không?”

“A Cúc, không cần phải nói, ngươi hoàn toàn không phát huy được tác dụng nhỉ?”

Bọn họ lần lượt chào hỏi nhau.

Sau đó cùng xếp hàng, hô to: “Chào đại sư huynh!”

Đường Trĩ đang lau ghế dựa.

Hạ Trường Sinh tiếp nhận đãi ngộ này như lẽ đương nhiên.

Từ ý nghĩa nào đó, Lâm Kiến bội phục Hạ Trường Sinh, vậy mà hắn có thể mặt không đỏ tim không run khi đối diện với tình thế như vậy.

“Lần này các huynh ra ngoài chiêu sinh, quả nhiên là không tìm được người nào.” Một đệ tử vỗ vai Thanh Lan, tiếc rẻ lắc đầu.

“Không sao, chúng ta hoàn toàn không trách mọi người.”

“Thật sự không được thì rút thăm, hoặc là tiến hành đại hội luận võ đi, người thua cuối cùng sẽ đi theo đại sư huynh, hầu hạ huynh ấy.”

Mọi người ta một câu ngươi một câu, sau đó rất tán đồng mà gật đầu.

“Không sao, không sao.” Bọn họ an ủi hai mươi người nọ.

Lâm Kiến hơi nghi ngờ chỉ vào chính mình.

A Nhất đẩy Lâm Kiến ra ngoài.

“Bọn ta tìm được rồi.” Thập Phương nói.

Mọi người ngạc nhiên.

“Ta tên là Lâm Kiến.” Lâm Kiến khẽ gật đầu, sau đó quan sát bọn họ.

“Ồ!” Các đệ tử cảm thấy đây đúng là hướng đi làm người rung động.

“Đại sư huynh cũng đồng ý.” A Nhị bổ sung.

“Cha mẹ ơi!”

Trong đám đệ tử có mấy người chạy nhanh ra ngoài, đều tự đi tìm người.

“Chưởng môn!”

“Nhị sư bá!”

“Sư phụ!”

“Tứ sư thúc!”

“Bọn A Nhất sư huynh tìm được kẻ chết thay rồi!”

Lâm Kiến tỏ vẻ: “Ta muốn về nhà quá.”

Y cảm thấy ở đây hình như có vấn đề lớn.

“Ngươi… Ngươi muốn về nhà sao?” Một đệ tử nghe được Lâm Kiến nói, bị đả kích rất lớn.

“Vì sao muốn về nhà? Là chỗ này quá nóng hả?” Một đệ tử khác kích động nắm bả vai Lâm Kiến, sau đó kêu chung quanh: “Nhanh lên! Ai làm cái Phong chú đi, để tiểu đệ tử mát mẻ một chút!!!”

“Không phải đâu! Ta nghĩ là y đói quá đó, ăn nhé?”

“Cũng không phải! Trẻ con đều như thế này, hành động theo cảm tính nhất thời, chúng ta cứ đánh ngất y, sau đó nhốt lại, rồi thôi miên y, vậy là có thể có được đệ tử chúng ta mong muốn!”

“Ngươi sẽ bị bắt vào quan phủ…”

“A!” Tên đệ tử đang kéo y đánh tới.

Lâm Kiến sợ hãi lùi về sau một bước.

“Ta đã nói với ngươi rồi.” Hạ Trường Sinh uống ngụm trà lạnh, dương dương tự đắc.

Ở nơi này, người nào không có chút bệnh là không ở được.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 32"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull