Mưa mùa đông lạnh đến thấu xương.
Vì cơn mưa đã như trút nước, một chiếc ô không thể nào ngăn gió cản mưa, người giấy cũng sợ nước, Hạ Trường Sinh không thể không dẹp chiếc ô, đứng dưới một mái hiên chờ mưa tạnh.
Mưa trên đỉnh đầu vừa bị ngăn cách, bốn người giấy vốn nấp trong ngực Hạ Trường Sinh lập tức ngọ nguậy thò đầu, nhìn ra bên ngoài.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chỉ là mưa thôi, có gì đẹp đâu, cẩn thận dính mưa rồi kéo đứt tay đứt chân, bây giờ ta không có tâm trạng chữa cho các ngươi đâu.” Giọng Hạ Trường Sinh lạnh lùng bạc bẽo.
Dù hắn nói vậy nhưng những người giấy kia cũng không rụt về, chúng dùng ngôn ngữ tay chân để thể hiện sự hưng phấn của mình.
“Nói cũng đúng.” Hạ Trường Sinh hiểu ý của chúng.
Dù là cơn mưa tẻ nhạt, chúng vẫn nhìn mãi, nhìn đến khi chán ghét mới thôi.
Khi mưa tạnh, trời đã chạng vạng.
Hạ Trường Sinh một tay cầm chiếc ô ướt đẫm, một tay mở lá thư Phương Cảnh Tân đưa cho mình.
Đi hướng Bắc, thành Bạch Nhật. Hoa lạnh mành không cuộn, nhánh lạnh chim vẫn dừng.
Câu thơ tả mưa thu, giờ đã là đông lạnh.
Tin tức này hẳn là có từ mấy tháng trước, bây giờ Hạ Trường Sinh chạy đến thành Bạch Nhật e là người đã đi mất dạng. Nhưng việc của hắn chính là vậy, từ khả năng cực nhỏ, lấy được tin tức có ích.
Hạ Trường Sinh dạo trên đường phố.
Sau đó hắn phát hiện, người trên đường vội vàng sải bước, dường như cũng đang vội vã về nhà.
Hạ Trường Sinh muốn tìm nơi nghỉ trọ, phát hiện cửa khách điếm cũng đóng.
Hạ Trường Sinh bất mãn ra mặt, hắn nghĩ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Công tử, ngài là người từ bên ngoài đến sao?” Vì Hạ Trường Sinh có tướng mạo nổi bật, có người chú ý đến hắn, người nọ vừa chạy vừa nói với Hạ Trường Sinh: “Ở đây đêm sẽ có yêu quái ra dạo chơi, ngài mau tìm chỗ trốn đi. Nhìn thấy yêu quái thì đừng lên tiếng, không là sẽ bị bắt đó.”
“Ồ?” Hạ Trường Sinh hứng thú quay đầu lại hỏi người nọ: “Nếu như ta bắt được yêu quái, các người có thể cho ta ăn ngon uống sướng không? Mấy ngày nay mưa lớn quá, ta không đi được, muốn dừng ở đây.”
“Nếu ngài bắt được.” Người nọ chạy xa, còn ngước lên trời hét lớn: “Hoàng lão gia ở trấn trên có nói, ăn uống thỏa thích, còn thưởng lớn nữa.”
“Vậy được.” Hạ Trường Sinh giũ giũ chiếc ô, yên lặng khẽ gật đầu.
Xem ra có thể giúp sư thúc tiết kiệm tiền rồi, hắn đúng là đệ tử hiểu chuyện lại được lòng người.
Có chủ ý rồi Hạ Trường Sinh bay lên nóc nhà gần đó, tìm chỗ cao để mai phục.
Mùa đông vẫn là lạnh.
Hạ Trường Sinh hắt xì một cái.
Hy vọng trước khi bị bị cảm lạnh, hắn có thể nhanh chóng tìm được thứ gọi là yêu quái dạo chơi.
Hôm nay là mười bảy, sau khi mặt trăng biến thành hình đĩa thì dần có chỗ hổng.
Hạ Trường Sinh nằm sấp trên nóc nhà chờ đợi.
Sau khi trời tối hẳn, tất cả người trên đường đều đã về nhà. Hạ Trường Sinh nhìn tình cảnh này thì biết quái vật kia hẳn là khá lớn. Nếu không, với cái tính hễ không cận kề cái chết thì sẽ tiếp tục xông tới của con người, không đến mức không một ai dám ra khỏi cửa. Nhất định là vì tên yêu quái đó đủ lớn và đáng sợ, nên họ mới có thể tránh còn không kịp thế này.
Nếu nó cỡ lớn, vậy Hạ Trường Sinh nghĩ chắc chắn mình sẽ không để sót.
Để xem khi nào nó xuất hiện.
Trăng treo trên ngọn cây, gió đêm quét nóc nhà.
Lúc Hạ Trường Sinh vừa lạnh vừa buồn ngủ, cuối cùng yêu khí cũng xuất hiện.
Điều khiến Hạ Trường Sinh bất ngờ là, yêu khí trong hơi thở này không đậm lắm cho nên yêu quái xuất hiện không phải loại lợi hại gì.
Hắn đứng dậy, tay cầm chiếc ô còn đang nhỏ nước, nhanh chóng chạy trên nóc nhà.
Theo hơi thở, chỉ một lát sau Hạ Trường Sinh đã thấy yêu quái xuất hiện trong trấn.
Giống như hắn đoán, không phải hình người, là quái vật cực lớn.
Dưới ánh trăng, một đống bùn màu đen kéo lê thân thể khổng lồ, di chuyển một cách gian nan.
Đây là lần đầu tiên Hạ Trường Sinh thấy quái vật dạng này, không kìm được mà chạy nhanh vài bước trên nóc nhà, đến trước nó để nhìn cho rõ.
Đống bùn này có mắt.
Nó vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng.
“Lưu Vân, Lưu Vân, hôm nay có thể gặp ta không, Lưu Vân ơi.”
Hình như nó đang tìm ai đó.
Vì tò mò, Hạ Trường Sinh không lập tức bắt yêu quái kia. Dựa theo suy đoán của hắn, nếu hắn ra tay với yêu quái này, chưa hết thời gian uống một chén trà nhỏ thì có thể bắt nó rồi, bây giờ cứ xem rốt cuộc nó muốn làm cái gì.
Thật ra tên yêu quái kia cũng không làm gì, nhưng hành vi của nó đúng là dọa người.