Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 42
Trời đã gần sáng, Vô dẫn Hạ Trường Sinh đi vào sâu trong động.
Bên trong có động thiên khác, trên vách động vẽ đầy hình trận pháp, các trận pháp đều hướng về một nơi, một dòng suối chảy dọc trong động, nước màu đen, nhìn lướt qua thì bẩn vô cùng.
Sau khi đến nơi, Vô thuần thục đến bên suối nước, nó ngồi xổm xuống thò gương mặt xấu xí đến gần.
Nó đang uống nước màu đen kia.
Sau khi nó làm vậy, nước suối lập tức trở nên trong veo, mà bùn trên người nó thì nhiều thêm.
Hạ Trường Sinh cầm khăn tay lau ô của mình, hắn nhìn qua Vô, trong phút chốc đã biết nó đang làm gì. Thần Thổ Địa này, đang hấp thu ô uế và nguyền rủa trên khu vực của mình, dùng thân thể của mình để nhận tà vật, đảm bảo cho nơi này an toàn và sạch sẽ.
Sau khi làm xong, bụng nó lập tức căng lên, động tác của nó càng thêm chậm chạp, gần như là ngọ nguậy. Nó đi đến bên cạnh Hạ Trường Sinh, ngồi xuống cạnh hắn.
“Ngươi làm vậy bao lâu rồi?” Hạ Trường Sinh hỏi.
Dùng thân thể đổi lấy sự yên ổn cho mảnh đất này.
“Cái gì?” Vô đã không nhớ rõ: “Là mẹ và cha nói, Vô cần phải ăn đồ trong nước này, mỗi ngày… Sau đó…”
Sau đó, ngươi vĩnh viễn không thể thấy mặt trời.
“Vô ở đây khoảng thời gian rất dài, ban ngày ở đây ăn gì đó, buổi tối nhân lúc không ai thấy Vô, Vô sẽ ra ngoài tản bộ. Vô còn nhớ hình dạng của mặt trời, rất giống với ánh trăng ở lúc nào đó.” Nó thật sự thích ra ngoài tản bộ: “Sao đó, lúc Vô tản bộ thì gặp Lưu Vân, rất lâu rồi Vô không giao tiếp với con người, Vô thật sự rất vui.”
Hạ Trường Sinh nhìn nó với ánh mắt thương hại.
Thần cũng ngã xuống đến nông nỗi này.
“Tùy ngươi vậy.” Hạ Trường Sinh vỗ vỗ chiếc ô.
Vô nhìn Hạ Trường Sinh, hỏi hắn: “Ngươi phải đi sao?”
Hạ Trường Sinh gật đầu, nói với nó: “Ta còn rất nhiều chuyện cần làm.”
“Trên người ngươi… Có mùi vị khiến người ta vô cùng quen thuộc.” Vô nói.
Hạ Trường Sinh cười.
“Một nửa là mùi người, còn một nửa… Là mùi hương khiến người ta vô cùng hoài niệm.” Vô truy tìm trong vô thức.
Hạ Trường Sinh đoán: “Là mùi nước hoa tử dương à?”
Vô lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Sinh.
“Vậy ngươi tự mình đợi đi, không có việc gì thì bớt đi nhặt mấy thứ kỳ quái, đặc biệt là thứ hai chân, miệng lưỡi trơn tru.” Ý Hạ Trường Sinh chính là con người.
Vô nhớ ra, nó chợt bừng tỉnh nhìn Hạ Trường Sinh, nói với hắn: “Nhiều năm trước đây, cũng có một người có mùi giống trên người ngươi! Gã cũng là một nửa người, một nửa là… Tóc của gã màu trắng…”
Nghe miêu tả của nó, sắc mặt của Hạ Trường Sinh thay đổi.
“Hai tháng trước gã lại xuất hiện, gã muốn gì đó từ Vô, Vô chạy. Sau đó, Vô không nhìn thấy gã nữa, Vô cũng không tìm thấy Lưu Vân.”
Hạ Trường Sinh ôm tia tín nhiệm cuối cùng với Phương Cảnh Tân, lại lấy ra bức chân dung đưa cho Vô nhìn, hỏi: “Là gã à?”
Người trên bức tranh đó thậm chí còn không thể nói là người.
“Đúng vậy.” Vô gật đầu.
“Thật hả? Sao ngươi nhìn ra được? Thật sự có người trông thế này à?” Hạ Trường Sinh ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lởm chởm trên bức tranh.
“Giống nhau như đúc.” Vô khẳng định.
“Gạt người hả…”
“Vô không gạt người.” Vô chỉ vào bức tranh, nghiêm túc phân tích: “Ngươi xem, giống mà, trên lông mày phải có một vết sẹo đan chéo, má trái có một nốt ruồi.”
Hạ Trường Sinh kinh ngạc, như vậy cũng được à?!
“Rất nhiều năm trước gã đã đến một lần, muốn di vật của cha và mẹ Vô, ta không cho, gã biến thành quái thú vô cùng đáng sợ đuổi theo ta.” Vô nhớ lại: “Gã biến thành một con quái thú cánh dài lông đen mắt vàng. Đuổi theo ta chạy một đoạn đường, chợt trên trời lóe sét, vài tia sét đánh xung quanh gã, vây gã lại nên Vô mới chạy thoát.”
Hung thú đi vào nhân gian, đất trời phát giác ra sự tồn tại của chúng sẽ giáng thiên lôi, uy hiếp chúng.
“Vậy à.” Hạ Trường Sinh hiểu đại khái trên người người kia xảy ra chuyện gì, hắn cất bức tranh đi, nhìn Vô gật đầu: “Cảm ơn ngươi, ta đi đây.”
“Ngươi phải đi sao?” Vô vội đứng lên, đi theo sau hắn.
“Không phải ta đã nói có rất nhiều chuyện phải làm sao?” Hạ Trường Sinh thật sự rất bận.
“Hơi thở trên người ngươi giống với người kia.” Vô khẳng định.
“Ta không có đuổi ngươi chạy, muốn đồ của ngươi, vậy người đừng để ý.” Hạ Trường Sinh vô cùng tùy ý.
“Ngươi muốn không?” Vô vẫn đi theo sau hắn.
“Hả?”
Vô lặp lại: “Thứ người kia muốn, ngươi muốn không?”
Hạ Trường Sinh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào nó.
Vô bị ánh mắt của hắn dọa sợ tới mức lùi về sau một bước.
“Thứ gì ghê gớm…” Hạ Trường Sinh khinh thường, sau khi lầm bầm một câu thì đi tiếp.
“Là Thần châu.” Vô nói.
Bước chân Hạ Trường Sinh lập tức dừng lại, hắn quay ngoắt đầu lại.
Vô chỉ ngón tay vào nhau, rụt rè nhìn hắn.
Hạ Trường Sinh liếm môi một cái, sau đó hỏi nó: “Vậy… Ngươi muốn bán thế nào?”
Hắn thật sự muốn.
Vô quay đầu, chợt đi sâu vào trong động.
Hạ Trường Sinh đi theo phía sau nó.
Bây giờ tình huống đã đảo ngược, Hạ Trường Sinh bị nắm đằng chuôi.
Vô ngồi trên khối đá, Hạ Trường Sinh đứng bên cạnh nó.
“Bây giờ Vô rất đau lòng.” Nó nói: “Vì sau này không thể tìm Lưu Vân chơi.”
Hạ Trường Sinh ngẫm lại, lập tức hiểu ra: “Được rồi, bây giờ ta đến Hoàng gia, bắt Hoàng Lưu Vân đến đây. Tuy trong thời gian ngắn người nhà hắn ta không thể chấp nhận được, sẽ đau lòng, nhưng hết cách rồi, đau là vì thiên hạ thương sinh. Không thể để ta hy sinh mãi được, nên cũng để người phàm hy sinh đôi chút.”
Vô yếu ớt nói: “Vô cảm thấy cách của ngươi không hay lắm.”
Hạ Trường Sinh rất thản nhiên: “Ta cảm thấy vẫn khá hay.”
“Ngươi chỉ cần chơi với Vô mấy ngày là được rồi.” Nguyện vọng của Vô chỉ có thế.
“Ta vẫn tình nguyện bắt Hoàng Lưu Vân đến đây.” Hạ Trường Sinh thở dài, nhưng chẳng còn cách nào, hắn thoải hiệp: “Được rồi, ta chơi với ngươi mấy ngày.”
Vô vui sướng khoa chân múa tay.
“Ngươi cũng dễ dãi quá đó” Hạ Trường Sinh cảm thấy mình khổ rồi, mấy ngày tới phải theo thần Thổ Địa sống trong cái động này sao?
Thật ra khi ở chung với nhau, hai người họ chơi cũng khá ổn, ban ngày ngủ, tối ra ngoài hoạt động.
Thỉnh thoảng tối đi dạo trong rừng, ngắm trăng ngắm sao.
Đôi khi cũng sẽ ngồi câu câu cá bên bờ sông dưới màn đêm.
Hạ Trường Sinh cầm kiếm, dùng Kính Hoa Thủy Nguyệt tạo một ảo cảnh, hoa nở rộ, sinh trưởng dưới ánh trăng.
Vô di chuyển nhịp chân nho nhỏ, vui vẻ lẽo đẽo theo sau hắn.
Hạ Trường Sinh chắp tay sau lưng, đứng nghiêng người trong ảo cảnh rực rỡ sắc màu.
“Ngươi đúng là sống thời gian quá dài.” Ở chung một khoảng thời gian, Hạ Trường Sinh đã hiểu rất nhiều việc: “Ngươi cũng không gọi là Vô, ngươi hẳn nên tự xưng Ngô.”
Đó là cách tự xưng của rất lâu, rất lâu trước kia.
Vô cảm thấy không quan trọng lắm, khi đã sống quá lâu, có rất nhiều thứ chẳng muốn quan tâm đến.
“Nếu như vậy, vì sao ngươi cần bạn chứ?” Hạ Trường Sinh hỏi.
“Một khi… người ta nhận ra vẻ đẹp của ngôi sao, sẽ… muốn thấy chúng lần nữa.” Vô nói: “Nếu chưa từng nhìn thấy sao thì sẽ không nghĩ đến chúng. Giống nhau, giống nhau.”
Hạ Trường Sinh ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói khẽ: “Ta hiểu ý ngươi rồi.”