Site icon TruyenVnFull

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 43

Đeo kiếm và ô, lúc đi ngang qua một chỗ nào đó, Hạ Trường Sinh ngự kiếm thẳng xuống.

Một trong số những nguyên nhân khiến Hạ Trường Sinh phải hạ xuống là, khi thấy hắn ngự kiếm, có tu chân giả không quen biết hắn đã cảnh cáo, nếu Hạ Trường Sinh còn tiếp tục bay vào ban ngày thì lúc đi ngang qua nơi đông đúc sẽ dọa đến người ta. Nguyên nhân thứ hai là dường như phía trước có dấu hiệu trời sắp mưa, nếu Hạ Trường Sinh còn bay tiếp thì sẽ bị sấm sét cảnh cáo uy hiếp.

Đi lại ở nơi xa lạ, bởi vì diện mạo bản thân cùng với kiếm và ô sau lưng nên Hạ Trường Sinh hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Hạ Trường Sinh thản nhiên đón nhận những ánh mắt này, hắn tự đi đường của mình, tìm nơi đặt chân đêm nay.

Xung quanh náo nhiệt, đáng tiếc không mấy liên quan đến hắn.

Đột nhiên có một mùi hương nức mũi thổi đến.

Nhận thức về nguy cơ, Hạ Trường Sinh lập tức rút cây quạt xếp bên hông ra, quạt xếp xoay nửa vòng trong tay hắn, động tác lưu loát dứt khoát mà nắm lấy cán quạt, sau đó duỗi về phía trước.

Hắn ngăn một người đang nhằm về phía mình lại.

Người nọ thấp hơn Hạ Trường Sinh cả một cái đầu, đầu đội mũ có mạng che, gần như che đi cả cơ thể.

“Vị cô nương này…” Vì sao đến vội như vậy?

Người va phải Hạ Trường Sinh phát ra tiếng nức nở, sau đó hơi khom eo.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, Hạ Trường Sinh cũng coi như người này xin lỗi rồi, không hề truy vấn.

Hai người đi lướt qua nhau.

Bên cạnh vừa khéo là khách điếm, tiểu nhị khách điếm nhìn thấy Hạ Trường Sinh thì lập tức đón khách, hỏi: “Khách quan, ngài muốn ở trọ hay là ăn cơm?”

“Ở trọ.” Hạ Trường Sinh trả lời.

“Khách quan đúng là người hiếm gặp, không biết sau này ngài muốn đi đâu?” Tiểu nhị đã tập mãi thành quen, hàn huyên mấy câu với khách đến, hơn nữa còn muốn giúp hắn cầm hành lý.

“Hỏi rất hay, ta cũng đang muốn hỏi đường.” Khi hạ xuống khỏi kiếm, hiện tại Hạ Trường Sinh không còn biết mình đang ở chỗ nào, phải đi tiếp ra sao: “Ngươi biết đường đi Phục Hy viện không?”

“Phục Hy viện…” Tiểu nhị khách điếm có hơi ngơ ngác.

Vào lúc Hạ Trường Sinh phát hiện hỏi gã cũng vô dụng, một mùi hương quen thuộc lại vọt về phía hắn lần nữa.

Mày Hạ Trường Sinh nhăn lại, sau đó tránh ra.

Người đội mũ có mạng vừa mới rời khỏi hắn kia lại đột nhiên chạy đến, “nàng” vốn định lao về phía Hạ Trường Sinh nhưng hắn lại tránh quá nhanh, cho nên thành “nàng” va phải tiểu nhị.

“Ôi chao.” Hai người cùng kêu đau.

Cả hai đều là giọng của nam nhân.

Hạ Trường Sinh kinh ngạc nhìn sang.

“Ngươi hẳn là tu chân giả nhỉ?” Người nọ ôm đầu, kích động chuyển tầm mắt sang hướng Hạ Trường Sinh.

Quả nhiên là giọng của nam nhân.

Hắn ta lại muốn đến gần Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh bày ra vẻ mặt ghét bỏ, dùng quạt xếp đẩy hắn ta lui về sau một khoảng mới nói: “Có gì nói thẳng là được, đừng có đến gần ta.”

“Hu.” Người nọ nức nở một tiếng rồi vén màn mũ lên.

Dưới mũ quả nhiên là một nam nhân, còn là một kẻ có diện mạo âm nhu, nhìn qua mong manh yếu đuối.

Hạ Trường Sinh không có ý kiến gì với diện mạo và cách ăn mặc của hắn ta nhưng lại rất có ý kiến với hành vi của người này, vì sao cứ luôn muốn đến gần hắn thế.

“Ta muốn mời ngươi diệt yêu trừ ma!” Vẻ mặt nam tử phấn khởi.

“Ngồi xuống rồi nói sau.” Hạ Trường Sinh có trực giác rằng câu chuyện này sẽ không ngắn.

“Được!”

Hai người đi vào khách điếm, ngồi xuống trong đại sảnh.

Ngồi xong xuôi, nam nhân kia lập tức lấy một chiếc khăn tay ra, ra sức lau nước mắt của mình, cuối cùng còn xì cả nước mũi.

“Đầu tiên ta báo cho người biết trước.” Hạ Trường Sinh nói: “Ngươi nói chuyện thì nói chuyện, nếu còn dám nhào lại đây thì ta đành phải nổi giận đấy.”

“Công tử yên tâm, ta không có sở thích Long Dương.” Hắn ta cho là Hạ Trường Sinh đã hiểu lầm.

“Ta quan tâm đến ngươi có sở thích này hay không chắc.” Hạ Trường Sinh thèm để ý đấy: “Ý ta là cái mớ nước mắt nước mũi của ngươi ấy, đừng có làm bẩn y phục của ta.”

“À.” Hắn ta hiểu rồi.

Hạ Trường Sinh thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Tên tại hạ là Chiếu Thủy Tình, năm nay hai mươi mốt, là tuổi thích hợp kết hôn.” Hắn ta tự giới thiệu mình.

Hạ Trường Sinh kéo chặt y phục của mình, rốt cuộc tên này đang ám chỉ điều gì.

“Ta có thích một… thiếu nữ thanh mai trúc mã.” Chiếu Thủy Tình nói.

Hạ Trường Sinh yên tâm buông tay ra.

“Năm tuổi chúng ta đã biết nhau rồi, cùng nhau đọc sách, hu hu…” Chiếu Thủy Tình nhớ đến quá khứ thì nghẹn ngào không nói được nữa, hắn ta đau lòng quá.

“Nén bi thương.” Hạ Trường Sinh gật đầu với hắn ta, hắn nhìn biểu hiện của Chiếu Thủy Tình thế này còn cho là thiếu nữ yêu thương trong miệng hắn ta không còn trên đời ấy chứ.

“Nàng ấy còn sống, nhảy nhót tung tăng.” Chiếu Thủy Tình biết hắn đã hiểu lầm.

Hạ Trường Sinh: “Ồ.”

“Nhưng mà…” Hắn ta ghé lên bàn, bật khóc, khóc không thành tiếng.

“Ông chủ, lên trà cho ta, lại thêm một đĩa điểm tâm nữa.” Đây không phải lần đầu tiên Hạ Trường Sinh gặp phải loại người này, muốn hắn ta kể hết câu chuyện thì không biết cần tốn bao nhiêu thời gian nữa, hắn vẫn nên ăn no uống đủ trước đã.

Sau khi Chiếu Thủy Tình khóc được bảy tám phần thì đã bắt đầu nói chuyện.

Chiếu Thủy Tình có thích một thiếu nữ, nàng này là thanh mai của hắn ta, tên là Bách Vũ Hy. Hắn ta và Bách Vũ Hy cùng nhau lớn lên, vẫn luôn rất thích nàng, trên cơ bản thì mỗi lần đều dùng hình thức nói giỡn để cầu hôn nàng.

“Thật ra nàng ấy đã từng đồng ý với ta!” Chiếu Thủy Tình nhớ rõ hết: “Vào buổi tối mười lăm tháng Giêng ngay năm hai chúng ta cùng lên tám tuổi.”

Hạ Trường Sinh nói với hắn ta: “Ta là tu chân giả, không có chức năng kéo dây tơ hồng.”

“Không phải vậy…” Chiếu Thủy Tình còn chưa nói vào phần chính của câu chuyện.

Sau khi thành niên, Chiếu Thủy Tình tiếp tục cầu thân với Bách Vũ Hy không biết mệt mỏi.

Nhưng Bách Vũ Hy vẫn luôn lấy lý do rằng bản thân còn chưa có thành tựu gì để trì hoãn hôn sự của mình.

Chiếu Thủy Tình rất tôn trọng suy nghĩ của Bách Vũ Hy, cũng vẫn luôn im lặng chờ đợi nàng.

Kết quả, vào nửa tháng trước, Bách Vũ Hy đến tìm hắn ta rồi nói lời xin lỗi, nàng ấy phải gả cho một gã hồ ly.

Lúc ấy Chiếu Thủy Tình cho rằng hồ ly trong miệng nàng là “hồ ly tinh” mà hắn ta nghĩ nên giận tím mặt.

Sau đó Bách Vũ Hy nói cho hắn ta biết, không phải “hồ ly tinh” mà là hồ ly tinh thật sự.

Lúc trước nàng và phụ thân nàng cùng đi làm kinh thương có đi ngang qua một con đường nhỏ, ở đây bọn họ bị người chặn đường cướp bóc, suýt nữa thì mất mạng. Sau đó có một người xuất hiện cứu đoàn người các nàng, đặc biệt là cứu người phụ thân suýt bị cắt mất đầu của nàng.

Xong xuôi, bọn họ tỏ vẻ nhất định phải cảm ơn nam nhân kia.

Lúc này nam nhân kia mới nói với bọn họ, thật ra hắn ta là hồ ly tinh, tộc nhà hắn ta có quy tắc, đến tuổi nhất định buộc phải cưới vợ, nếu không thì sẽ không có tư cách ở lại trong ổ hồ ly nữa. Thật ra hắn ta là vừa gặp đã yêu Bách Vũ Hy, đi theo đoàn người Bách Vũ Hy cả đoạn đường cho nên mới kịp thời xuất hiện cứu người.

Nếu Bách Vũ Hy thật sự muốn báo ân, vậy hãy gả cho hắn ta đi.

Nói xong hắn ta không đợi Bách Vũ Hy trả lời đã hóa thành một làn khói bay đi, hơn nữa còn để lại một câu.

“Cuối tháng năm ta sẽ phái người đến đón nàng, đến lúc đó nàng sẽ trở thành thê tử của ta.”

Lời đã hứa khó mà không thực hiện, huống chi đối phương còn là hồ ly tinh.

Bách Vũ Hy nhìn thời gian trôi qua từng ngày, cuối cùng phải đành nói chuyện này cho Chiếu Thủy Tình, hy vọng sau này hắn ta sẽ có đối tượng tốt hơn.

Hiện tại đã sắp đến cuối tháng năm.

Cũng chính là thời gian xuất giá mà Bách Vũ Hy đã đồng ý.

Từ sau khi biết Bách Vũ Hy phải gả cho hồ ly tinh, mỗi ngày Chiếu Thủy Tình đều lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến hai mắt cũng sưng lên, cho nên mới phải đội mũ có mạng che đi ra ngoài.

“Ta thật sự rất thích nàng ấy!” Chiếu Thủy Tình phẫn hận đấm lên bàn, lại bắt đầu khóc: “Huống chi, nàng ấy nói mình đã đồng ý với con hồ ly kia, nhưng lúc nàng ấy tám tuổi cũng đã đồng ý sẽ gả cho ta mà! A a a! Hồ ly tinh chết tiệt! Hu hu hu!”

Hạ Trường Sinh bưng trà, sau khi uống một ngụm thì sâu kín thở dài một hơi.

Hình như nước hơi nóng.

“Đạo trưởng!” Hai mắt Chiếu Thủy Tình đẫm lệ nhìn Hạ Trường Sinh, cầu xin hắn: “Giúp ta diệt trừ con hồ ly tinh kia đi!”

“Chuyện của ngươi tương đối khó làm.” Hạ Trường Sinh nói.

“Ôi.” Chiếu Thủy Tình thở dài không dứt: “Hóa ra ngươi… như vậy…”

Hạ Trường Sinh cảm thấy giọng điệu của hắn ta hơi khiến người ta tức giận.

“Hóa ra con hồ ly kia lợi hại đến vậy, đến cả tu chân giả cũng không có biện pháp giải quyết!” Chiếu Thủy Tình lại ghé lên mặt bàn, khóc tiếp.

Hạ Trường Sinh làm rõ bản thân không có ý này: “Hồ ly tinh, đừng nói một con, một ổ cũng không phải đối thủ của ta.”

“Vậy chúng ta đi thôi!” Chiếu Thủy Tình kích động, muốn bắt lấy tay Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh hung hăng gõ xuống một quạt.

“A.” Chiếu Thủy Tình bị đánh đau.

“Ý ta là.” Hạ Trường Sinh hy vọng hắn ta nghe rõ: “Nếu người ngươi thích tự nguyện gả cho hồ ly, ta đây không tiện ra tay.”

Chiếu Thủy Tình sắp khóc đến chết đi sống lại rồi, hắn ta hỏi Hạ Trường Sinh: “Ngươi không nghĩ đến, ngộ nhỡ nàng ấy bị hồ ly tinh mê hoặc thì sao?”

Hạ Trường Sinh im lặng.

Đúng là có thể có khả năng này thật.

“Vì có được Vũ Hy, ai biết con hồ ly kia sẽ dùng đến thủ đoạn gì!” Chiếu Thủy Tình oán giận.

“Vậy thế này đi, ta và ngươi cùng đi xem thử Bách Vũ Hy có trúng chiêu của hồ ly kia không.” Hạ Trường Sinh nói.

Chiếu Thủy Tình nghe hắn đồng ý hỗ trợ, nước mắt nước mũi lấm lem vẫn vội vàng đứng dậy. Trước khi ra ngoài, Chiếu Thủy Tình đội mũ mạng che mặt lên.

“Vì sao lại phải đội mũ có mạng che?” Hạ Trường Sinh hỏi.

“Ta không muốn để người khác trông thấy dáng vẻ mất mặt này của mình.” Hắn ta cũng là người có lòng tự trọng: “Đặc biệt là Vũ Hy và người trong nhà nàng ấy.”

Exit mobile version