Site icon TruyenVnFull

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 44

Cỗ kiệu đón dâu lắc lư.

Hạ Trường Sinh ngồi bên trong, không nhịn được vươn tay vịn vách kiệu.

Hắn đột nhiên có linh cảm chẳng lành.

Hồ ly khiêng kiệu, vừa buồn cười vừa vớ vẩn.

Hạ Trường Sinh lén vén một góc rèm lên, nhìn ra ngoài.

Bên ngoài là sương mù vô tận.

“Hê hê hê.” Từ phía trước cỗ kiệu truyền đến tiếng vui cười của đám hồ ly.

“Lão đại thật là lợi hại, lại một kẻ…”

“Suỵt.”

Không cần suỵt, Hạ Trường Sinh đã nghe rất rõ ràng rồi, quả nhiên là có kỳ lạ.

Cỗ kiệu đi sâu vào sương mù, sương mù lọt từ cửa sổ vào trong kiệu.

Ngửi thấy được mùi của sương mù, suy nghĩ của Hạ Trường Sinh bắt đầu mơ hồ.

Dựa theo lời Đường Trĩ, trong cơ thể Hạ Trường Sinh có pháp lực tối cao nhưng thân thể lại hơi gầy yếu nhiều bệnh hơn so với đa số người phàm, công kích cao phòng ngự thấp, nếu đối chiến với hắn, trừ khi trực tiếp tổn thương đến thân thể của hắn, bằng không cơ bản là không có phần thắng.

Cho nên loại sương mù dày đặc này có thể ảnh hưởng đến thân thể của hắn, đúng là có khiến hắn mơ hồ một lát.

Chẳng qua…

Trước khi Hạ Trường Sinh mất đi ý thức, tuy đã không ổn nhưng vẫn kịp lấy Thanh Tâm hoàn mà Phục Hy viện phát cho hắn từ trong ngực ra, tay hắn run run tự đút trong mình một viên.

Tiếp theo, hắn nhắm mắt lại, dựa lên vách kiệu nghỉ ngơi.

Nhờ công hiệu của Thanh Tâm hoàn, hắn vẫn luôn giữ được tỉnh táo, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể hoạt động linh hoạt, cho nên hắn dứt khoát giả vờ bất tỉnh.

Sau khi cho rằng hắn đã mất hết ý thức, nhóm hồ ly mới khiêng hắn vào chỗ ở của hồ ly.

“Tân nương tử, ra ngoài đi.” Hồ ly vén màn lên, vươn một bàn tay vào đón Hạ Trường Sinh.

Hồ ly dùng sức mạnh cùng loại với ngôn linh với ý đồ thao túng Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh giả vờ mắc mưu, vươn bàn tay đeo găng ra đặt lên móng vuốt hồ ly, tùy ý để gã dắt mình ra ngoài.

Vì y phục trên người và vải lót trong giày, Hạ Trường Sinh đi rất cẩn thận, nhưng dù hắn có cẩn thận đến mấy vẫn đi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua trông càng giống người bị trúng chiêu.

“Quả nhiên ngươi rất cường tráng.” Một tiếng cười lớn vang lên.

Hạ Trường Sinh ngẩng đầu, cách một tấm mạng che mặt, hắn thấy một nữ tử yêu mị mặc y phục hoa lệ duỗi một chân ngồi trên một chiếc ghế lớn. Động tác của nàng ta khí phách kiêu ngạo, đang quan sát Hạ Trường Sinh.

“Ta là thuộc hạ của hồ ly Thiên Thu đại nhân, tên ta là Vạn Đại.” Vạn Đại tự giới thiệu: “Trước đó từng vội vàng gặp ngươi một lần.”

Hạ Trường Sinh cố gắng hết sức đóng vai một nữ tử yếu ớt bị sương mù của hồ ly ảnh hưởng… một nữ tử yếu đuối cường tráng, hắn ngã ngồi dưới sàn nhà, hai tay chống trên mặt đất, màn che trước mũ rủ xuống che đi khuôn mặt của hắn.

Dưới màn mũ, sắc mặt Hạ Trường Sinh tối tăm.

Cái tên hồ ly muốn đón dâu kia còn chưa đến gặp mặt hắn sao?

Vạn Đại thấy hắn, đột nhiên cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nàng hỏi: “Trước đó ngươi đã trông thế này à?”

Hạ Trường Sinh hơi đau đầu.

Người phong hoa tuyệt đại như hắn đây, nếu là người bình thường sẽ đều sẽ không muốn trộn lẫn bản thân với những người khác.

“Thôi.” Dường như Vạn Đại cũng không muốn truy hỏi nữa: “Còn phải đội mũ sao?”

Hạ Trường Sinh gật đầu.

“Nói chuyện đi, cũng không cần sợ hãi vậy đâu.” Vạn Đại cười: “Thiên Thu đại nhân chỉ muốn có thê tử mà thôi.”

Hạ Trường Sinh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó chỉ vào đầu mình.

“Đừng lo, bởi vì không thể để người phàm phát hiện ra nơi chúng ta ở nên lúc ngươi đi vào, chúng ta dùng sương mù khiến ngươi hôn mê, sau khi tỉnh lại có lẽ đầu hơi choáng, đây là chuyện bình thường.” Vạn Đại tỏ vẻ: “Hẳn là không có vấn đề gì khác đâu, lẽ ra ngươi nên nói được mới đúng chứ.”

Đương nhiên là Hạ Trường Sinh nói được, nhưng dù cho có thể bóp giọng nói, âm thanh nói ra có giống nữ nhân thì cũng không giống giọng của Bách Vũ Hy, vì thế hắn mới không dám nói gì.

Vạn Đại nhìn Hạ Trường Sinh, đột nhiên xuống khỏi ghế, đi đến bên cạnh hắn.

Nàng cảm thấy có điểm kỳ lạ.

“Vì sao đội mũ có mạng che?” Nàng hỏi lại.

“Hình như là phong tục chỗ bọn họ, có tác dụng không khác mấy với khăn voan đỏ.” Một con hồ ly trong đội ngũ đón dâu chuyển lại lời của phu thê Bách gia.

“Vậy sao?” Vạn Đại đánh giá Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh thật sự không nghĩ ra nên làm gì đây, hắn chỉ có thể chuẩn bị rút Kính Hoa Thủy Nguyệt ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, nhắm chuẩn dùng một kiếm giải quyết con hồ ly này.

“Lần đầu ta nghe về phong tục này đấy.” Thật ra Vạn Đại cũng không để ý chuyện này lắm, nàng nhếch miệng cười nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi một lát đi, muộn một chút ngươi có thể gặp đại nhân rồi.”

Nàng thoáng tạm dừng.

Hạ Trường Sinh nghiêng tai lắng nghe.

“Đến lúc đó có hơi nhiều người đến, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Nói xong, Vạn Đại che miệng, sung sướng cười lên ha hả.

Giao lưu xong, bọn họ để Hạ Trường Sinh nghỉ ngơi cho khỏe, tất cả đi ra ngoài hết.

Đến khi toàn bộ hồ ly đều ra ngoài, Hạ Trường Sinh lén vén mạng che lên, quan sát kĩ xung quanh.

Tình huống hiện tại, nếu nói là hồ ly thành thân thì sẽ không có ai tin tưởng.

Nhưng vẫn không biết rốt cuộc tên hồ ly kia muốn làm gì, hơn nữa đến giờ còn chưa hề lộ diện.

Hạ Trường Sinh là loại người bắt giặc thích bắt vua trước.

Vịn giường cưới ngồi xuống, Hạ Trường Sinh tháo giày, lấy toàn bộ giấy được nhét bên trong ra, kế tiếp hắn cởi bớt hai lớp y phục trên người xuống, mặc áo cưới màu đỏ, đeo kiếm và ô đã được bọc kĩ lên, đội mũ rồi đi ra ngoài.

Hắn đẩy cửa ra, phát hiện vậy mà bên ngoài không có con yêu tinh nào canh giữ cả.

Nhưng lại dày đặc sương trắng.

Hạ Trường Sinh không hề sợ hãi, bình thản bước vào trong màn sương.

Trong sương trắng không thấy được gì cả, chỉ có thể đi theo trực giác. Sau một lát Hạ Trường Sinh thấy cách đó có một gian phòng, hắn nhẹ nhàng nâng bước, không hề phát ra một âm thanh nào, chạy như bay về hướng đó.

Đến khi hắn chạy đến nơi lại nhíu mày, không đi tiếp nữa.

Bởi vì hắn về đến căn phòng mình vừa rời đi.

Hạ Trường Sinh chợt hiểu ra.

Trong sương mù có mê trận, một khi người phàm bước vào sẽ bị lạc đường, sau đó quay về đường cũ.

Đáng tiếc Hạ Trường Sinh cũng không phải người bình thường, những vật có tác dụng mê hoặc thế này không phải đối thủ của Kính Hoa Thủy Nguyệt. Hạ Trường Sinh mở vải bọc, muốn rút Kính Hoa Thủy nguyệt ra, để nó chỉ ra một con đường.

Nhưng hắn còn chưa kịp làm vậy thì cách đó không xa đã vang lên tiếng bước chân vội vàng, hướng về phía hắn mà đến.

Hạ Trường Sinh chỉ có thể tạm thời bỏ qua việc phá giải sương mù, đứng lại chuẩn bị chiến đấu.

“Ngươi là tân nương người phàm mới đến sao?” Một giọng nữ cất tiếng hỏi, nàng cũng không lập tức đến gần Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh vươn tay sờ sờ yết hầu, thanh thanh giọng, sau đó chậm rãi bóp giọng, cố hết sức biến thành giọng nữ, mở miệng: “Ừm.”

“Ngươi đừng cử động, ta lập tức đến tìm ngươi.” Giọng nữ kia đáp, sau đó động tác càng nhanh nhẹn hơn, vội đến chỗ Hạ Trường Sinh.

Chỉ sau một lát nàng đã đến trước mặt Hạ Trường Sinh.

Người đến cũng không phải hồ yêu mà là người phàm, hơn nữa còn là một… nữ nhân cao lớn.

Hạ Trường Sinh: “…”

Hắn nhớ đến sợ hãi khi bị Bách Vũ Hy lấn át.

Cô nương người phàm kia đi đến trước mặt Hạ Trường Sinh, thấy cách ăn mặc của hắn hẳn là đã bị dọa, tiếp theo nàng cũng không kịp nói thêm gì, chỉ vội vàng gọi Hạ Trường Sinh theo kịp mình: “Nói ngắn gọn chút, con hồ yêu kia cũng không phải muốn thành thân với ngươi mà chỉ muốn hút dương khí của ngươi để tu hành thôi. Nếu ngươi muốn sống thì theo ta, chỗ chúng ta còn có mấy người nữa.”

Đúng là nói ngắn gọn.

Không biết tình huống cụ thể, Hạ Trường Sinh chỉ có thể lựa chọn theo sau nàng, nhìn tình hình rồi tính tiếp.

Trước khi Hạ Trường Sinh rời khỏi, hắn lấy người giấy từ trong ngực ra.

Trong tay hắn chỉ còn lại hai người giấy.

“Ngươi đi nhìn xung quanh xem, có tình huống gì lập tức báo cho ta.” Hạ Trường Sinh thả một người giấy ra.

Người giấy ngoan ngoãn gật đầu, sau khi chạm đất thì len qua khe cửa ra khỏi phòng.

“Nhanh đến đây!” Người kia hơi sốt ruột gọi Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh chỉnh lại mũ, đi theo người phàm kia vào trong sương mù.

Trước mắt đều là sương mù.

Hạ Trường Sinh vào màn sương lần thứ hai, lần này hắn quan sát cẩn thận mới phát hiện trong sương mù có đến hai mê trận.

Một mê trận rõ ràng, là tác phẩm của đám hồ ly, để vây người phàm lại.

Một mê trận khác cao minh hơn rất nhiều, mục đích tạo ra là để che giấu một chỗ.

Trận pháp cao minh này không xuất phát từ tay yêu ma mà do tu chân giả tạo ra.

Đến khi hắn càng lúc càng tới gần mắt trận trung tâm, phía trước không có một tia yêu khí, đều là nhân khí nồng hậu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hạ Trường Sinh hơi kinh ngạc, mặt hắn không đổi sắc đi theo vào phòng.

“Mau vào đi!” Một thiếu nữ oai hùng mở một cánh cửa ra, vẫy tay gọi Hạ Trường Sinh vào.

Hạ Trường Sinh đi vào phòng, kinh ngạc mở to hai mắt.

Trong phòng này có ít nhất mười thiếu nữ.

“Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Trường Sinh bóp giọng nói, nhìn tình hình hẳn là muốn diễn thân phận nữ nhân của mình đến cuối luôn.

“Đây chắc là muội muội mới đến rồi, đừng lo lắng, sẽ có người đến cứu chúng ta ra ngoài thôi.” Một giọng nói thô nặng vang lên, người lên tiếng lại là một nữ nhân cao lớn.

Rốt cuộc Hạ Trường Sinh cũng đã hiểu phẩm vị của con hồ ly tinh kia.

“Muội muội ngồi đi.” Có người mang cho hắn một cái ghế.

Hạ Trường Sinh ngồi xuống rất thản nhiên.

“Có phải tên hồ ly kia ép buộc muội gả cho hắn, còn nói sau khi muội gả cho hắn sẽ đối xử tốt với muội, nói muội đừng sợ không?” Số thiếu nữ này rõ ràng không phải những người duy nhất bị hại, thấy người mới tới, các nàng lập tức giải thích.

Hạ Trường Sinh gật gật đầu.

“Đó là lừa muội đấy, tên hồ ly kia dùng những lời giống nhau, lừa chúng ta đến đây, thật ra là muốn giết chúng ta để giúp hắn tu luyện mà thôi!”

Hạ Trường Sinh rất nể mặt mà phản ứng lại: “Ôi!”

Exit mobile version