Site icon TruyenVnFull

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 45

Lâm Kiến cõng Hạ Trường Sinh đi sau cùng đội ngũ, y luôn phụ trách cản phía sau.

Đường đi ra ngoài hơi xa.

Trong lúc đang đi, Lâm Kiến không nói lời nào, tay không dám nhúc nhích, chỉ chết lặng di chuyển bước chân.

Hạ Trường Sinh điều chỉnh tư thế thật thoải mái tựa sau lưng y.

Lâm Kiến cũng từng cõng hắn một lần, nhưng khi đó Lâm Kiến còn nhỏ, hắn bị y cõng chân rũ xuống sắp đụng mặt đất, bây giờ thì có thể đong đưa giữa không trung mà không vướng bận gì.

Vì sao đứa nhỏ lại có thể trưởng thành nhanh đến vậy?

Hạ Trường Sinh vừa tò mò vừa đa nghi, hắn nghiêng cổ qua nghiêng cổ lại trên lưng Lâm Kiến, muốn quan sát y, chứng thực mình nhìn thấy không phải là ảo giác nhất thời hay là cảnh trong mộng.

Hắn nhích tới nhích lui làm cả người Lâm Kiến không thoải mái.

“Ngươi trật chân thật sao?” Trên mặt Lâm Kiến bày nụ cười giả dối, vẻ mặt không tin tưởng nhìn Hạ Trường Sinh.

“Khụ khụ.” Hạ Trường Sinh ngụy trang giọng nói yếu ớt, chân thật gật đầu: “Đau quá hà.”

Nếu không phải tình huống bây giờ không cho phép thả lỏng, Lâm Kiến thật sự muốn ném nữ nhân này xuống đất, dùng hành động thực tế chứng minh nàng có phải bị thương thật hay không.

“Tiểu sư đệ à.” Đường Trĩ thấy tình hình bên này, lập tức chạy tới trêu chọc: “Đệ thật sự có diễm phúc.”

“Phúc phận này nên cho tứ sư huynh đi.” Lâm Kiến không để ý.

“Ta muốn đấy nhưng tay ta bị thương.” Vẻ mặt Đường Trĩ ấm ức, hắn ta cũng không ngờ mình đối phó với yêu quái không bị thương tổn gì, trọng thương duy nhất lại đến từ người một nhà.

“Vậy thì đừng có châm chọc.” Lâm Kiến rất lạnh lùng.

“Haha.” Đường Trĩ vừa cười vừa nhìn người trên lưng Lâm Kiến một cái.

Cái nhìn lén lút này quá bất chợt.

Hạ Trường Sinh vẫn chú ý tới ánh mắt của Đường Trĩ, hắn lập tức chột dạ quay đầu đi.

Cho dù hắn chết cũng sẽ không để bọn họ thấy hắn ăn mặc như thế này.

“Ha ha.” Đường Trĩ cảm thấy dường như suy đoán nào đó trong lòng mình là đúng, hắn ta lập tức vui mừng hết sức, cười xoay người đi.

“Huynh cười cái gì?” Lâm Kiến cho là hắn ta đang cười nhạo mình.

“Đệ có phúc ha.” Đường Trĩ cố gắng đứng lên rồi lặp lại câu nói kia, vỗ bả vai Lâm Kiến, sau đó kéo cái tay bị thương của mình quay về đội ngũ phía trước. Hắn ta đi rồi, tiếp tục quay lại bảo vệ đội ngũ, người đã đi xa nhưng tiếng còn văng vẳng vọng về: “Đệ cõng vị mỹ nhân này cho tốt đi.”

Khóe miệng Lâm Kiến giật một cái.

“Ngươi có ý kiến với ta à?” Đường Trĩ vừa đi, Hạ Trường Sinh lập tức gây khó dễ Lâm Kiến.

Đồ ngốc này một lòng muốn về khách điếm nhận tin của đại sư huynh mình, không hề chú ý người y nhớ mong ở ngay trên lưng.

“Không có.” Lâm Kiến trả lời cực nhanh, chỉ vì không muốn để mình gặp thêm phiền phức.

“Ừm…” Hạ Trường Sinh đang suy nghĩ rốt cuộc mình còn có thể nói gì nữa.

Lâm Kiến cũng không để ý, tiếp tục đi đến đường ra.

“Ta thật sự là mỹ nhân.” Hạ Trường Sinh nói ra một sự thật.

Chân Lâm Kiến lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống.

“Ngươi đừng phản ứng lớn như vậy chứ?” Hạ Trường Sinh bó tay.

“Không phải, là động đất.” Lâm Kiến nói, sau đó vội vàng dùng sức trên tay, đỡ Hạ Trường Sinh lại rồi đứng vững.

Lúc Lâm Kiến vội vàng đỡ lấy hắn, không cẩn thận đụng phải người hắn.

Hạ Trường Sinh mắng y: “Tiểu sắc lang.”

Lâm Kiến: “…”

Biết Đậu Nga [*] chết như thế nào không?

[*] Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. – “Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện” (Nguồn: tinhhoa.net)

“Được rồi, muốn sờ cũng đừng chọn nơi nguy hiểm này.” Hạ Trường Sinh nói đùa.

Lâm Kiến không trả lời.

Tần suất động đất càng ngày càng tăng.

“Các cô nương, chạy nhanh lên đi, đuổi theo tên nam nhân chó má phía trước.” Cố Phương rút trường kiếm ra. Bước chân ngừng lại cho đến khi mình rơi xuống cuối đội ngũ.

Đường Trĩ quay đầu nhìn Cố Phương một cái, lập tức hiểu được ý nàng.

Đường Trĩ và Lâm Kiến một người dẫn đầu một người bọc hậu, bảo vệ một đội người phàm thoát khỏi huyễn cảnh của hồ ly, mà nàng thì tới đối phó với hồ yêu lớn sắp xuất hiện.

Chỉ là một con hồ yêu, không phải đối thủ của Cố Phương.

Bọn họ yên lòng rời đi.

Lâm Kiến cõng Hạ Trường Sinh, đi ra từ bên cạnh Cố Phương. Hạ Trường Sinh nhìn Cố Phương một cái, dáng vẻ Cố Phương vẫn chẳng đoái hoài.

Sau khi đoàn người rời khỏi khu vực động đất, đã đến cạnh ao đầy đá cuội.

“Đau đau đau.” Chân đạp lên đá cuội nên không ít người không nhịn được kêu thành tiếng.

Đừng nói bọn họ, cả Lâm Kiến giẫm lên đá cũng bị đau cả người nghiêng ngả.

Bởi vì động tác của y mà Hạ Trường Sinh đành phải đổi thành hai tay ôm cổ y, giữ thăng bằng của mình.

Hạ Trường Sinh mặc áo dày tầng tầng lớp lớp, phía sau lưng vác trường kiếm và một chiếc ô, khi hắn tụt xuống thì mang theo trọng lượng cả người đè ép Lâm Kiến.

Lâm Kiến sắp bị hắn ghìm chết rồi.

“Tiểu quỷ đáng chết, lại sờ ngực ta à.” Hạ Trường Sinh ép giọng, đồng thời nhìn Lâm Kiến bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Không ngờ tên tiểu quỷ này lớn lên lại là loại người này, lúc này rồi mà còn muốn vớ bở của người khác.

Lâm Kiến nghe giọng điệu của người sau lưng, y phát hiện nàng lại thật sự cảm thấy mình đang vô lễ với nàng. Đây là lần đầu tiên từ khi xuống núi y không phản bác được.

“Vị tiểu thư này, ngươi hiểu lầm rồi.” Lâm Kiến đành phải giải thích.

“Đi vững chút coi.” Hạ Trường Sinh vỗ vỗ lồng ngực Lâm Kiến, ra chỉ thị.

“Khụ, nếu như ngươi muốn ta đi ổn hơn thì có thể yên tĩnh chút không, đừng lộn xộn.” Lâm Kiến nở nụ cười không vui, quay đầu nhìn người trên lưng.

Hạ Trường Sinh nhìn, thật sự buồn cười, vươn tay bấm lên mặt y một cái.

“Vị tiểu thư này xin tự trọng.” Nếu không phải bây giờ đang trong tình hình nguy hiểm, Lâm Kiến nghĩ mình phải ném nữ nhân kỳ quái này đi.

“À.” Hạ Trường Sinh ôm cổ y, không nói gì nữa.

Lúc bọn họ đang đi thuận lợi, một trận gió thổi tới, có một con chim bay giữa không trung đáp xuống đầu vai Đường Trĩ.

Đường Trĩ vươn tay đón lấy con chim kia, nghe tiếng hót của nó.

Đây là bí quyết truyền âm đặc biệt của Thiên Điểu cung, sau đó bị Phục Hy viện học được, cũng dùng để truyền nhận tin tức. Chim này có thể bất chấp mọi hoàn cảnh khó khăn, bay chính xác đến chỗ người cần truyền lời.

Sau khi Đường Trĩ nghe xong tất cả tin tức, lập tức truyền đạt với Lâm Kiến.

“Bên phía Phục Hy viện truyền tin tới, hai ngày này người của môn phái khác nhìn thấy có một người ngự kiếm phi hành ở khu vực cấm, người giám sát đã đuổi hắn xuống kiếm. Hơn nữa nếu như không sai thì Phục Hy viện cảm thấy nếu đại sư huynh đi bộ thì trong hôm qua, hôm nay hoặc là ngày mai sẽ đến thành trấn này.” Đường Trĩ thờ ơ truyền đạt lời mà chim nhỏ mang tới.

“Thật sao?” Lâm Kiến kích động, trực tiếp dùng Phù Không chú bay đến bên cạnh Đường Trĩ.

Hạ Trường Sinh đưa tay giữ chặt mũ của mình.

“Vậy chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, sau đó đi canh giữ cửa trấn, tìm sư huynh.” Lâm Kiến vội đề nghị.

Làm gì phải tìm khắp nơi.

Hạ Trường Sinh thầm nghĩ.

Bây giờ ngươi quay đầu lại là có thể nhìn thấy ta.

“Ha ha ha ha.” Đường Trĩ nghe vậy cười sắp tắt thở.

Lúc bọn họ đang trò chuyện, gió còn mang tới một thứ.

Một trang giấy tránh ánh mắt Lâm Kiến và Đường Trĩ, chui vào áo ngoài của Hạ Trường Sinh, sau đó theo y phục của hắn bò lên cổ áo, đứng ở bờ vai Hạ Trường Sinh, nép trong mũ.

Nhận tin tức từ người giấy, lỗ tai Hạ Trường Sinh khẽ nhúc nhích, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Mũ đụng phải đầu Lâm Kiến.

“Này.” Lâm Kiến hơi bất đắc dĩ quay đầu nhìn người trên lưng, nàng ấy không thể không động đậy lung tung, đợi yên ổn được sao?

“Sắp tới.” Hạ Trường Sinh nói.

Hắn làm Lâm Kiến và Đường Trĩ đều sửng sốt.

Một cơn gió mạnh nổi lên, cái cây vốn đứng bên cạnh rung chuyển dữ dội, những chiếc lá lần lượt rơi xuống, sau đó khi gió thổi qua, bất ngờ ập vào nhóm người.

“Lửa tới.” Đường Trĩ ném hỏa phù ra, hỏa diễm dấy lên từ tấm hoàng phù, Đường Trĩ đốt hoàng phù ném ra, trong nháy mắt, lửa nhỏ biến thành hỏa diễm ngất trời, đốt về hướng lá cây.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lá cây dính vào lửa, bị đốt lên nhưng không hoàn toàn bị thiêu hủy, ngược lại mang theo liệt hỏa không ngừng tấn công Đường Trĩ. Đường Trĩ phải lùi ra sau một bước, sau đó xem kỹ tình huống.

“Là ai bắt tân nương của ta đi?” Một tiếng rống phẫn nộ vang lên.

“Các ngươi chăm sóc cô nương bị thương này giúp ta một chút.” Lâm Kiến chạy đến bên cạnh các cô nương còn lại, thả Hạ Trường Sinh xuống, y muốn đi giúp Đường Trĩ, cõng Hạ Trường Sinh nữa thì cũng quá vướng bận.

“Được.” Những cô nương kia người này mạnh hơn người kia, dứt khoát đỡ lấy Hạ Trường Sinh từ tay Lâm Kiến, đồng thời ôm hắn vào ngực như ôm công chúa.

Hạ Trường Sinh che mặt, chết trong lòng

Lúc Lâm Kiến đi hơi xa, Hạ Trường Sinh yêu cầu các nàng buông mình ra, nguyên nhân như thế này: “Có thể đừng ôm ta như vậy không? Các ngươi đụng phải y phục bên trong của ta.”

“Sao nữ tử lại có thể lải nhải như thế?” Nữ trung hào kiệt ôm hắn dạy dỗ.

Hạ Trường Sinh yên lặng kéo màn che mũ.

Nếu lộ là mình, hắn thật sự không cần sống nữa.

“Sao các ngươi lại dừng lại.” Cố Phương đuổi tới khó hiểu hỏi.

“Hồ yêu đến rồi!” Bọn họ báo cho Cố Phương biết.

“Còn hồ yêu à?” Cố Phương vươn tay, trong tay nàng nắm đuôi một con hỏa hồng hồ ly, nhấc nó lên.

Đây là hồ yêu nàng vừa thu phục rồi bắt lại.

Exit mobile version