Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 46
Sương trắng vẫn che kín làm cho người ta không nhìn rõ con đường phía trước.
Cố Phương chú ý đội ngũ, Đường Trĩ kéo hồ ly biến về nguyên hình nửa chết nửa sống, mà Lâm Kiến thì cõng Hạ Trường Sinh. Chân Hạ Trường Sinh đong đưa giữa không trung, hai tay ôm cổ Lâm Kiến.
Lúc này, bốn người ở đây đều chưa gặp phải thử thách lớn nào trong đời hay tạo ra bất kỳ thay đổi nào, họ chỉ đang đi trên đường mà thôi.
Dù trời có tối đến đâu, dù gió có gào thét thế nào thì mây đen vẫn tụ lại, đe dọa sẽ có bão.
Khi tiếng sấm vang lên, Lâm Kiến phát hiện bàn tay đang ôm hờ cổ mình đột nhiên siết chặt hơn, Hạ Trường Sinh vùi đầu sâu hơn vào lưng Lâm Kiến, dường như muốn trốn tránh điều gì đó.
Lâm Kiến hơi tò mò quay đầu nhìn Hạ Trường Sinh.
Dường như Hạ Trường Sinh còn duy trì tư thế giống vậy, ngoan ngoãn đợi chờ.
Lâm Kiến cảm nhận được sự sợ hãi trong nháy mắt đó giống như chỉ là ảo giác.
Hạ Trường Sinh sợ sấm trời mưa sao?
“Chúng ta tách ra mới chỉ sáu năm.” Hạ Trường Sinh đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Hắn đột nhiên nói chuyện dọa Lâm Kiến giật mình.
“Vì sao ngươi lại biến thành dạng này?” Hạ Trường Sinh có rất nhiều điều khó hiểu.
Lâm Kiến nghe được vấn đề của hắn chỉ muốn bật cười. Y thường xuyên cảm thấy Hạ Trường Sinh hiểu rất nhiều điều, lại thường xuyên cảm thấy thứ hắn không hiểu càng nhiều hơn, thế là y kiên nhẫn nói cho hắn biết, giống như lúc trước: “Sáu năm là quãng thời gian rất dài.”
“Sao có thể là thời gian rất dài được?” Hạ Trường Sinh phản bác y: “Một gốc cây nhỏ còn không thể dùng sáu năm để lớn thành cây to, trong sáu năm biển cả cũng không bị mặt trời phơi khô nước, thậm chí ngươi cũng không phát hiện được mỗi ngọn núi cao vẫn là dáng vẻ kia. Sao sáu năm lại là thời gian rất dài được?”
“Đại sư huynh, vật tham chiếu huynh dùng không chính xác đâu.” Lâm Kiến thật sự bất lực than thở, từ một góc độ nào đó, y thật sự bội phục Hạ Trường Sinh, ở trước mặt của hắn có nhiều đồ như vậy, sao hắn có thể chọn những thứ khó tưởng tượng kia: “Một đóa hoa sáu năm nở sáu lần, cũng tàn lụi sáu lần. Trong sáu năm, Yên Nhạc Trì cũng thay đổi trang trí. Nóc nhà gỗ trải qua mưa gió, gần đây còn bị mối ăn, có thể bị sập. Sáu năm là thời gian rất dài.”
“Cũng đủ để một đứa bé lớn thành người lớn sao?” Hạ Trường Sinh hỏi.
Lâm Kiến lập tức im lặng.
Có đôi khi Hạ Trường Sinh nói chuyện không vào chủ đề chính, nhất định phải trích dẫn kinh điển, kéo đông kéo tây mới nhẹ nhàng ném bom ra ngoài.
Hắn để ý không phải là thời gian sáu năm có dài hay không, cũng không phải sáu năm có thể thay đổi cái gì?
Mà là vì sao mới sáu năm không gặp Lâm Kiến lại trưởng thành thành dáng vẻ hắn chưa từng thấy.
Suy nghĩ của hắn quá quanh co, Lâm Kiến nghĩ một lát mới hiểu ra, ngậm miệng buồn cười.
Khóe miệng Hạ Trường Sinh giật một cái.
Hắn không nói sai mà.
“Đại sư huynh.” Đường Trĩ mang theo hồ ly chạy tới cười nói: “Khi ta sáu tuổi cũng không thắc mắc những vấn đề này.”
“Ừm ừm ừm, khi ngươi sáu tuổi đã đọc ngược trôi chảy trăm bài thơ cổ, biết chữ, biết viết văn.” Nghe Đường Trĩ khoác lác quá nhiều, Cố Phương ở bên cạnh lạnh giọng nói.
Đường Trĩ đắc ý vuốt tóc mình.
“Nhưng sau khi ngươi vào Phục Hy viện cũng không thấy ngươi là thiên tài đặc biệt.” Cố Phương nói.
“À, cái này sao…” Đường Trĩ nói: “Ta vẫn luôn tránh trở thành nhân vật chính hay anh hùng của một thời đại hoặc một câu chuyện, ta không muốn hy sinh bản thân mình, để bản thân phải vật lộn trong đau đớn, cũng không muốn có quá nhiều thăng trầm. Cứ như thế, ở thế giới này, ta đóng vai một nhân vật phụ có chút đặc sắc nào đó, ta đã vui lắm rồi. Chỉ cần ngẫu nhiên có thể làm cho đại sư huynh đuổi theo, đầu bếp Phục Hy viện chia đồ ăn không run tay, lúc đi ra ngoài không mang ô thì trời sẽ không mưa là ta đã rất hài lòng rồi.”
Bọn họ vừa trò chuyện vừa rời khỏi hang ổ hồ ly.
Trước tiên họ đưa từng cô nương bị lừa về nhà, sau đó giao hồ ly cho Đông Xương Môn đi lang thang trong thành, Đông Xương Môn là một phái ngự yêu, thích hợp để đối phó với những yêu quái này.
Hạ Trường Sinh vừa chợt nghĩ ra, đột nhiên cảm thấy mình nên báo lại chút tiến độ với Bách Vũ Hy và Chiếu Thủy Tình.
Đám người Lâm Kiến sau khi nghe toàn bộ quá trình ăn quả đắng của hắn, cũng muốn đến hỏi thăm đôi tình nhân kỳ hoa kia một chút. Nhưng khi bọn họ đi tới Bách gia mà Hạ Trường Sinh nói, họ sợ hãi phát hiện nơi này bỏ hoang không có người ở.
Đường Trĩ vội vàng đến hỏi tình huống những người lân cận, không lâu sau đã mang tin tức quay về.
Nơi này đúng là có một nhà từng ở, nhưng trước đó người nhà này đi ra ngoài, trên đường gặp sự cố nên đã chết hết.
Việc nhỏ này chen vào giữa, bầu trời vốn âm u lại lạnh lẽo thêm mấy phần.
“Tối nay ta sẽ gửi tin tức, để đệ tử Phục Hy viện dò la chuyện gì xảy ra.” Lâm Kiến bảo Hạ Trường Sinh không cần lo lắng.
Hạ Trường Sinh ngáp một cái ghé vào trên lưng Lâm Kiến, thoạt nhìn không lo lắng chút nào.
Một đoàn người đi về khách điếm.
Đêm trước bão tố, một con ngựa kéo chiếc xe không có mái che chạy nhanh trên đường.
“Hahahaha.” Chiếu Thủy Tình ngồi trong xe, mặc cho mây đen và sấm sét vang dội trên bầu trời, phát ra tiếng cười vui vẻ. Hắn ta vừa cười vừa vỗ vào đùi, hiển nhiên là cực kỳ vui sướng.
Bách Vũ Hy ngồi phía sau hắn ta bất đắc dĩ gỡ trang sức trên đầu xuống, nàng ta đúng là nữ nhân.
“Ngươi thấy biểu cảm trên mặt Hạ Trường Sinh không? Ta cười sắp chết rồi.” Hắn ta nói: “Không giống với Thạch Đông Lâm nói, Hạ Trường Sinh hoàn toàn không đủ đáng sợ, quá ngu ngốc hahaha.”
“Ở bên cạnh tên điên như ngươi, thật sự ngại không đủ mạng để dùng.” Bách Vũ Hy bất đắc dĩ nhìn Chiếu Thủy Tình.
Chiếu Thủy Tình cười đủ rồi ôm bụng ngồi xuống.
Sấm sét xẹt qua bầu trời.
Người làm chuyện chột dạ chắc là sợ sấm sét.
Chiếu Thủy Tình không sợ, bởi vì hắn ta biết rõ mình sẽ không bị sét đánh chết.
“Ngươi không nên đánh rắn động cỏ.” Bách Vũ Hy phản đối cách làm của Chiếu Thủy Tình: “Thạch Đông Lâm bảo chúng ta đến ngăn chặn hắn, bởi vì ngươi mà hai chúng ta bại lộ tướng mạo, hơn nữa Hạ Trường Sinh đã hội hợp với ba đệ tử khác của Phục Hy viện, chúng ta không thể quang minh chính đại xuất hiện nữa.”
Chiếu Thủy Tình cởi y phục có vẻ hơi lớn mặc trên người xuống, sau đó nhắm mắt lại say mê ngửi mùi hương trên y phục.
“Chiếu Thủy Tình…” Bách Vũ Hy bất đắc dĩ gọi hắn ta, sau đó biến về dáng vẻ hồ ly.
Đây là một hồ ly tinh chân chính, hơn nữa tu vi của nàng ta vượt xa các yêu tinh trên trấn kia. Tuy nhiên tu vi của nàng ta không đủ để che mắt Hạ Trường Sinh, tất cả đều là may mắn nhờ Chiếu Thủy Tình sử dụng mê hương.
“Tiếp theo ngươi muốn làm gì?” Bách Vũ Hy co lại thành một nắm, cuộn người bên cạnh Chiếu Thủy Tình.
“Tiếp tục chấp hành nhiệm vụ của Thạch Đông Lâm.” Hắn ta nói: “Kéo dài thời gian.”
Bọn họ đều biết tại sao phải dây dưa với người của Phục Hy viện, cho nên lập tức ngầm hiểu.
“Ngươi kéo dài thời gian là muốn làm gì?” Giọng nói lạnh lùng chui vào tai Chiếu Thủy Tình.
Bọn họ quen giọng nói này, là của Hạ Trường Sinh.
Chiếu Thủy Tình và Bách Vũ Hy như gặp kẻ địch lớn, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.
Xung quanh bọn họ chỉ có gió lay và cỏ lau xanh không nhìn thấy điểm cuối.
Hồ nước nổi lên gợn sóng, bởi vì trời đã đổ mưa.
“Tìm không thấy ta sao?” Giọng nói của Hạ Trường Sinh mang theo ý chế giễu: “Ngươi cũng chỉ thế mà thôi.”
Hắn trả lại lời chăm chọc vừa rồi cho Chiếu Thủy Tình.
Chiếu Thủy Tình đứng trên xe, tay đè lên trường kiếm bên hông.
“Cũng chỉ là hạng người vô danh, vì sao lại sủa loạn?”
Lông hồ ly trên người Bách Vũ Hy dựng thẳng lên, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng cũng hiểu giọng nói kia đến từ đâu, nàng ta vội lên tiếng nhắc nhở: “Trên vai của ngươi!”
Chiếu Thủy Tình nhìn lên bả vai mình.
Một tờ giấy đứng trên vai Chiếu Thủy Tình, một tay cầm tóc hắn ta tránh cho gió mạnh thổi nó bay đi.
Đây là người giấy Hạ Trường Sinh luôn mang theo.
Không chỉ Chiếu Thủy Tình, dưới lớp lông màu đỏ cam của Bách Vũ Hy cũng có một tờ giấy chui ra.
Hai người giấy không có khuôn mặt, chỉ được cắt thành dáng vẻ đơn giản.
Bọn chúng nhìn chằm chằm Chiếu Thủy Tình và Bách Vũ Hy.
Khi hai người họ nhìn về phía người giấy lại có cảm giác bị Hạ Trường Sinh nhìn chăm chú.
Đây là người giấy của Hạ Trường Sinh, không biết đi theo trên người bọn họ từ lúc nào.
“Không nói à?” Thấy bọn họ im lặng, người giấy cất tiếng uy hiếp trầm ổn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ta không nói thì ngươi làm gì được?” Chiếu Thủy Tình giơ tay lên bắt được người giấy đứng trên vai phải mình: “Ngươi cũng không phải là Hạ Trường Sinh, chỉ là một tờ giấy không có sự sống.”
Hồ ly cũng vội vàng dùng một cái đuôi quét qua, muốn hất bỏ người giấy dính trên người mình.
Cuồng phong gào thét.
Hai người giấy buông tay ra, trong nháy mắt bọn nó đã bị gió thổi đi, tránh khỏi tay và đuôi hai người kia.
Hai tờ giấy cùng bị thổi đi.
“Thật sao?” Giọng Hạ Trường Sinh càng ngày càng xa: “Vậy lần sau gặp mặt, ta sẽ trả lại cho các ngươi, bão tố sắp tới rồi, đi đường cẩn thận.”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, đột nhiên con ngựa kéo xe hí vang trời.
“Cho đến lúc đó, hãy cẩn thận với đôi mắt của ta.”
Lúc Chiếu Thủy Tình và Bách Vũ Hy vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, dây thừng nối giữa ngựa và xe bị đứt, dường như con ngựa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, nhanh chóng chạy mất. Xe rời khỏi ngựa lập tức ngã xuống đất.
Chiếu Thủy Tình ôm hồ ly nhảy khỏi toa xe.
Bốn phía vẫn chỉ có cỏ lau cao rậm rạp có thể che khuất người trưởng thành, nhưng không ai biết thứ gì đang ẩn náu trong cỏ lau.
Ám hiệu Hạ Trường Sinh cho bọn họ là một loại sợ hãi, làm bọn họ không nhịn được phỏng đoán phải chăng có cạm bẫy ở nơi mình không nhìn thấy.
Đây là trò đùa, cái giá phải trả mà Hạ Trường Sinh mang đến.
Giây lát sau bão tố nổi lên.
Lâm Kiến cõng Hạ Trường Sinh đi vào khách điếm, trở lại gian phòng của mình, y thả hắn xuống.
Trên đường đi, Hạ Trường Sinh nhắm mắt lại giống như ngủ thiếp đi.
Lâm Kiến hơi bội phục hắn, như thế này cũng ngủ được.
Gió thổi qua cửa sổ va chạm phát ra âm thanh.
Sau khi Lâm Kiến đắp chăn cho Hạ Trường Sinh, lập tức đi đóng cửa sổ lại. Ngay lúc cửa sắp khép lại, một người giấy đột nhiên xuất hiện ở khe cửa, nó kéo cửa sổ lại, ngửa đầu nhìn Lâm Kiến.
“Là ngươi à?” Lâm Kiến thấy người giấy thì để cửa sổ lại.
Người giấy giữ chặt cửa sổ, một tờ giấy khác cũng nhảy từ bên ngoài vào, trên người nó hơi ướt.
Bên ngoài đã bắt đầu mưa, trong phòng tối mờ.
Chờ sau khi chúng nó vào hết, Lâm Kiến mới đóng cửa sổ lại.
Thấy Lâm Kiến, người giấy thân mật leo lên vai y, sau đó dùng y phục của Lâm Kiến để lau hạt mưa. Lau hết nước mưa trên người xong, bọn chúng bèn vỗ tay chạy mất.
Lâm Kiến bật cười.
Người giấy giống hệt như tính Hạ Trường Sinh.
Trong phòng Lâm Kiến đốt một ngọn nến.
Hai người giấy lập tức sáp tới, muốn hơ khô nước mưa trên người mình.
Lâm Kiến dứt khoát đốt một tấm hỏa phù, để bọn chúng dễ sưởi ấm hơn.
Hai người giấy vui vẻ lanh lợi, thoạt nhìn rất hài lòng.