Trời mưa tầm tã, trong tiệm y dược.
Đường Trĩ kéo cánh tay bị thương ngồi trên ghế, đại phu ngồi trong quầy, giữa hai người cách một cái bàn cao.
Đường Trĩ đưa cánh tay bị thương cho đại phu xem, nói với cậu ta: “Đại phu, tay ta bị trật khớp, ngươi có thể nắn lại cho ta không?”
Đại phu nhìn Đường Trĩ một cái, lạnh nhạt hỏi hắn ta: “Bị gãy khi nào?”
“Mới sáng nay, bị muội muội bướng bỉnh nhà ta dùng chân kẹp rồi ra sức bẻ, tay của ta “rắc” một tiếng, sau đó không cử động nổi.” Đường Trĩ nói xong thì nhìn thử sắc mặt của đại phu, vội bổ sung: “Muội muội kia không phải là muội muội ruột, lời vừa nãy của ta cũng không có chút nhục dục nào, ngươi đừng có hiểu lầm.”
“Ta không hiểu lầm.” Đại phu nói, tiếp tục hỏi: “Đau không?”
“Đau thì lại tốt, nhưng không có nghĩa là ta không sao, chỉ đơn giản là do thể chất của ta khá tốt thôi. Có điều đại phu đừng nghe ta nói không đau thì không để ý đến ta. Tuy thân thể ta vô cùng mạnh khỏe, nhưng tâm hồn của ta rất yếu đuối, nếu cứ mang cái tay bị muội muội bẻ gãy, ta sẽ hậm hực, cho nên xin ngươi phải nghiêm túc với ta, chữa khỏi cho ta.” Đường Trĩ lẩm bẩm mãi, sợ đại phu thoạt nhìn không muốn làm ăn này không để ý đến mình. Bây giờ bên ngoài mưa lớn quá, hắn ta thật sự không muốn chạy tới chạy lui, tìm một y quán khác.
“Vươn tay ra đây.” Đại phu nói.
Đường Trĩ đặt tay lên mặt bàn.
“Tay kia.” Đại phu lắc đầu.
“Tay này không sao.” Đường Trĩ cũng đưa tay còn lại đến trước mặt cậu ta.
Đại phu bắt đầu bắt mạch cho Đường Trĩ.
“Ta bị gãy xương mà, đại phu ơi.” Đường Trĩ nhắc cậu ta.
“Không có gì, ta chỉ muốn bắt mạch cho người khác thôi.” Đại phu vô cùng bình tĩnh: “Lâu rồi chưa xem bệnh cho ai.”
“Chỗ của ngươi buôn bán không tốt à, có muốn ta xem phong thủy giúp không?” Đường Trĩ nói xong thì bấm ngón tay.
Đại phu thấy vậy, vươn tay đè tay hắn ta xuống.
Tay hai người chợt đan xen nhau.
Đường Trĩ vô cùng ngượng ngùng.
“Tiệm không chấp nhận dùng cách tính phong thủy để thay tiền thuốc men.” Nguyên nhân đại phu cản hắn ta đoán mệnh là đây.
Đường Trĩ nói: “Ta không phải loại người như vậy.”
Đại phu còn ấn tay hắn ta.
Đường Trĩ nói: “Ngươi còn không buông tay, ta sắp hơi ngượng rồi đó.”
“Đều là nam nhân, ngượng cái gì mà ngượng.” Nghe hắn ta nói như vậy, đại phu cũng không buông tay.
“Tuy là nói như vậy, nhưng mà ta không có sức chống cự với người có khí chất tàn bạo, trông lại đẹp trai.” Đường Trĩ hơi ngượng ngùng: “Ây dà.”
Đại phu có hơi cạn lời, sau đó, cậu ta buông tay ra.
Đường Trĩ hỏi: “Vậy nên ngươi có thể nhanh chóng xử lý vết thương cho ta không?”
Đại phu gật đầu.
“Vậy nhanh lên đi.” Đường Trĩ giục.
“Tay ngươi bị thương, sao không có người nhà đến đây cùng mà chỉ có mình ngươi vậy?” Đại phu tò mò.
“Đừng nhìn ta trông như vậy, tuổi của ta đã rất lớn rồi, hơn nữa ta đã có thể tự đi khám bệnh một mình.” Đường Trĩ cảm thấy đây không phải là vấn đề: “Đại phu, ngươi có thể nhanh lên không?”
“Ngươi không có người nhà à?” Đại phu chợt hỏi.
Suýt chút nữa Đường Trĩ bị sặc chết: “Ta có.”
“Họ không đến đây với ngươi sao?”
“Ta đã tự lập, ở riêng với người nhà từ lâu rồi, đại phu, ta có thể nói chuyện phiếm với ngươi, nhưng ngươi trị bệnh cho ta trước đi.”
“Ta cũng muốn tách ra ở riêng với người nhà lâu rồi.” Đại phu trò chuyện với Đường Trĩ .
Đường Trĩ : “…”
Tên đại phu này muốn làm lơ lời hắn ta nói đúng không.
“Nhưng người nhà của ta vẫn luôn không đồng ý.” Mặt đại phu không có chút biểu cảm nào.
“Tự do kinh tế là có thể tự dọn ra ngoài ở.” Đường Trĩ đề xuất với cậu ta, hắn ta chỉ muốn nhanh chóng để đại phu này nói cho xong rồi chữa bệnh cho mình.
“Cha ta không đồng ý, nói là không tốt cho ta.”
“Không tốt chỗ nào?”
“Từ nhỏ ta đã đi đứng không tiện.” Đại phu nói.
Đường Trĩ thử nhìn vào bên trong, hắn ta phát hiện quả nhiên đại phu ngồi trên xe lăn.
“À, đúng là có thể hiểu được.” Người bị tật sống một mình, người nhà khó tránh khỏi lo lắng.
“Vậy sao?” Đại phu nhìn Đường Trĩ.
Đường Trĩ gật đầu, nói: “Chắc họ lo nghĩ đến những tình huống nếu ngươi không cẩn thận bị ngã, người nhà không có ở bên cạnh.”
“Nhưng chân ta sở dĩ xảy ra vấn đề, đều là vì cha của ta.” Đại phu nói một cách hờ hững: “Đều là do ông ta gây ra.”
Đường Trĩ nghẹn ở cổ họng.
“Chờ sau khi ta lớn lên, ông ta lại muốn đưa ta cho người khác.” Đại phu liếc nhìn Đường Trĩ một cái.
“Muốn đưa ngươi cho người khác là thế nào?” Đường Trĩ cảm thấy khó hiểu.
“Thành thân.”
“À à à.” Đường Trĩ căm ghét ra mặt: “Hôn nhân phong kiến không chấp nhận được!”
“Chỉ là hôn nhân thôi sao?” Đại phu cười khẩy.
Đường Trĩ né xa một chút, hắn ta cảm thấy hôm nay tâm trạng của đại phu không tốt lắm.
“Ông ta muốn đưa ta cho ác quỷ, để khiến ông có thể tiếp tục ngồi vững vị trí của mình.”
Sấm sét vang dội bên ngoài, ánh lên mặt của đại phu.
Đường Trĩ hơi muốn rời đi.
Đại phu cúi đầu xuống, nét khổ sở xuất hiện trong nháy mắt.
Đường Trĩ không đành lòng, vì vậy hắn ta vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay đại phu.
“Ước ao trước kia của ta là trở thành một đại phu, đi khắp bốn bể, cứu người mọi nơi.” Đại phu nói.
“Vậy ngươi…” Đường Trĩ đánh bạo hỏi: “Bây giờ không có giấy hành nghề y à?”
“Không.” Hắn nói.
“Ngươi là chưa có giấy hành nghề y, hay là không có giấy hành nghề y?” Đường Trĩ nói: “Nói phải rõ ràng.”
Nói cho rõ, bây giờ hắn đi đổi y quán.
Bộ dạng sợ chết của hắn ta chọc cười đại phu.
Đường Trĩ ho khan một tiếng, say mê nhìn đại phu đẹp ngời ngời này.
“Sau đó ta tách ra, làm việc mà mình thích.” Đại phu bảo Đường Trĩ an tâm.
Đường Trĩ thở phào nhẹ nhõm.
“Sau khi cha ta chết.” Đại phu nói thêm.
Tia chớp đánh loạn bên ngoài, ánh vàng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp lại ác nghiệt của đại phu.
Đường Trĩ không chịu nổi nữa, hắn ta nằm sấp trên bàn kêu loạn lên: “Đại phu, rốt cuộc là ngươi có muốn chữa cho ta không vậy?”
Có thể đừng nói mấy chuyện khủng bố này với hắn ta không hả?
Đại phu cười ha ha.
Đường Trĩ cảm thấy có thể là đại phu này tự cho là bản thân hài hước lắm.
Đại phu đẩy xe lăn, từ trong quầy đi ra.
Cậu ta đi đến trước mặt Đường Trĩ, nói: “Đưa tay cho ta.”
Đường Trĩ đưa tay cho cậu ta.
“Tay bên kia bị thương, ngươi đưa tay lành cho ta làm gì?” Đại phu cảm thấy buồn cười.
“Vậy vừa rồi ngươi làm gì?” Đường Trĩ lí nhí, sau đó lại đưa tay cho cậu ta.
Đại phu cầm tay Đường Trĩ, cúi đầu xuống.
Đường Trĩ ngắm nghía khuôn mặt cậu ta.
“Rắc.”
“Á á á!”
Trong y quán vắng vẻ truyền ra tiếng kêu thảm thiết rung trời.
Một lát sau, đại phu băng bó cánh tay bị thương cho Đường Trĩ xong, sau đó lấy một lọ dầu thuốc cho hắn ta, nói: “Mỗi ngày thoa hai lần, một thời gian là tay của ngươi sẽ khỏi.”
Đường Trĩ cười yếu ớt, nhận lọ thuốc trong tay cậu ta.
Cơn mưa bên ngoài vẫn còn xối xả.
Đường Trĩ vốn định đi, nhưng ra đến cửa lại quay về, hắn ta nói với đại phu: “Bên ngoài mưa lớn quá, ta có thể ở đây tránh mưa một lát không?”
“Không thể.” Đại phu lạnh lùng vô tình, cầm chiếc ô đưa cho hắn ta: “Ở đây chật chội, ngươi sẽ làm ảnh hưởng đến khách sau, cho ngươi chiếc ô, ngươi đi đi.”
Đường Trĩ vô cùng xúc động.
Người này lạnh lùng hà khắc cỡ nào chứ!
Sau đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đường Trĩ mê mẩn vô cùng.
Hắn ta ho khan một tiếng, hỏi đại phu: “Nếu tiện thì cho cái tên, điện thoại… À, không phải, địa chỉ liên lạc gì đó được không?”
“Kẻ hèn họ Đông Phương.” Đại phu hơi mỉm cười: “Tự Thần Khê.”
“Ta tên là Đường Trĩ, chưa lập gia đình, thu nhập ổn định, tướng mạo xinh đẹp, tính cách rộng rãi lạc quan luôn hướng về phía trước, là tu chân giả.” Đường Trĩ vuốt tóc mình, thẹn thùng hỏi cậu ta: “Có rảnh cùng nhau ăn bữa cơm không?”
Đại phu nhét ô vào ngực hắn ta, mỉm cười đẩy hắn ta ra khỏi y quán.
“Nếu rảnh ngươi có thể viết thư đến Phục Hy viện hẹn ta, ta cho ngươi một con đường báo tin đặc biệt, ngươi nói ngươi là Đông Phương Thần Khê, muốn tìm Đường Trĩ, bảo đảm ngươi không cần phải xếp hàng chờ mấy chục năm! Nhớ đó nhé!” Đường Trĩ vừa bị đẩy vừa hô to.
Cuối cùng đại phu cũng đẩy hắn ta ra ngoài.
Sau khi rời khỏi, Đường Trĩ lập tức bung chiếc ô ra, lúc đi hắn ta khẽ nói: “Hay là cho cậu ta biết, thu nhập ổn định của ta là thu nhập ổn định nghèo?”
So với Đường Trĩ, bên Cố Phương sét đánh càng lúc càng mạnh.