“Thật ra Chu tiểu thư cũng không cần chấp nhất với ta.” Hạ Trường Sinh cầm cây quạt che mặt mình, tất cả đều giống như lúc trước.
Chu Xuân Giang lùi về sau một bước, dường như nàng không hiểu nổi lời hắn nói.
“Ta sẽ làm ổn thỏa tất cả, ngươi cứ xem như mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy là được rồi.” Hạ Trường Sinh nhìn về phía nàng: “Khi con người còn sống cần đi qua rất nhiều con đường, ngươi đã đi hơn một nửa quá trình, ta tin trong đó ngươi vẫn còn tiếc nuối, con người còn sống có ai mà không có tiếc nuối, tiếc chưa từng gặp nhau, tiếc không yêu nhau trọn đời, tiếc vội vàng yêu người vừa gặp, muốn quay lại, đau lòng mất đi, đều quá bình thường.”
Chu Xuân Giang nhìn hắn chằm chằm.
Hạ Trường Sinh kiên định đi về phía nàng.
Dây thừng trên người hắn đang siết chặt, muốn ngăn bước chân hắn lại.
Hạ Trường Sinh không đi qua được, hắn vươn tay dừng bên má Chu Xuân Giang.
“Nhưng ta rất vui mừng, ngươi vẫn luôn có sức sống.” Hạ Trường Sinh mỉm cười, mắt nhìn Chu Xuân Giang: “Điều này chứng minh ngươi sống rất tốt cuộc đời của mình.”
Chu Xuân Giang nhìn vào mắt hắn, từ đôi mắt trong trẻo của hắn, nàng thấy được mình, đó là một người già với mái đầu bạc trắng và mặt mũi nhăn nheo.
Nàng lắc đầu, hoảng hốt sắp khóc lên. Chu Xuân Giang vừa khóc vừa ngẩng đầu lên.
Mà Hạ Trường Sinh trước mặt nàng vẫn là dáng vẻ năm đó.
Nàng cũng không cực kỳ hâm mộ, cũng không ghen ghét, chỉ đau đớn thôi.
Ngày Hạ Trường Sinh đi không mang theo gì, chỉ một thân một mình lên đường rời đi.
“Hạ công tử, chúng ta còn cơ hội gặp lại nhau không?” Chu Xuân Giang đuổi theo.
Nếu gặp lại, có thể nối tiếp duyên phận trước đây không?
Hạ Trường Sinh quay đầu lại.
Những năm này Hạ Trường Sinh từng chút từng chút biến hóa, cho đến khi rời đi, biến thành một sự tồn tại không nhìn thấu được, vô tình vô dục, xinh đẹp đến không thực tế.
“Chỉ sợ không có cơ hội này, chúc Chu tiểu thư cả đời bình an, vạn sự trôi chảy.” Hạ Trường Sinh nói xong, bước đi cũng không quay đầu lại.
Quay lại hiện tại.
Hạ Trường Sinh nói: “Thật ra ngươi có thể gặp được Hạ Quân, Hạ Quân cũng rất vui.”
“Có phải ngươi…” Chu Xuân Giang ngập ngừng, nàng cố gắng mấy lần mới hỏi ra nghi vấn của mình: “Không phải là Hạ Quân?”
Mộng đẹp cứ thế vỡ vụn.
Bầu trời xuất hiện khe hở, mây trắng rơi xuống, mặt đất lay động.
Hạ Trường Sinh cố gắng đứng vững.
Xem ra Đường Trĩ và Cố Phương đã tỉnh lại, đồng thời phá trận.
Chu Xuân Giang vươn tay, nàng nhìn Hạ Trường Sinh cách mình càng ngày càng cao, không nhịn được chạy tới.
Cơ thể Hạ Trường Sinh lay động một cái, thân thể Chu Xuân Giang tạo ra cho hắn thật sự quá yếu, hắn có lòng muốn đi qua bên cạnh nàng nhưng muốn đứng vững cũng đã khó rồi. Hạ Trường Sinh vất vả lắm mới đứng ngay ngắn, đang chuẩn bị đi qua cứu nàng, hay thật, dây thừng vốn được cột trên cổ hắn vừa dùng lực lập tức treo hắn lên.
“A.” Hạ Trường Sinh vươn tay muốn mở dây thừng.
Nhưng không có tác dụng, sợi dây thừng kia càng thâu vào càng chặt, kéo hắn bay cao lên không trung.
“Chu Xuân Giang! Ngươi phải tỉnh ngộ lại!” Hạ Trường Sinh vội vàng la lên: “Không nên rơi vào ảo mộng mà người khác đưa cho ngươi.”
Giọng Hạ Trường Sinh chậm rãi biến mất, bởi vì hắn đã bị kéo đi.
“Hi hi.” Bầu trời sụp đổ, tiếng cười vui vẻ truyền tới, một trận sương mù dày đặc dâng lên.
Chu Xuân Giang nghe tiếng vội vàng quay đầu lại.
Một thiếu nữ mặc áo bào màu đỏ hoa lệ đáp xuống từ không trung, đáp xuống bên cạnh nàng.
Hồ ly tinh.
“Đáng thương quá.” Hồ ly tinh dùng tay áo lau nước mắt không tồn tại, sau đó ôm lấy Chu Xuân Giang.
Lúc nàng ta ôm lấy Chu Xuân Giang, thoáng chốc Chu Xuân Giang trở về dáng vẻ thiếu nữ.
“Lúc trước hắn nói thế nào?” Bách Vũ Hy hỏi nàng.
Đến bây giờ Chu Xuân Giang vẫn nhớ lúc Hạ Quân từ hôn đã nói gì.
Hắn nói: “Chắc Chu tiểu thư cũng biết, sức khỏe của ta không tốt, chỉ sợ không sống trên đời này được lâu nữa. Cha mẹ chúng ta đã từng lập hôn ước cho hai ta, kẻ hèn như ta cảm động đến rơi nước mắt. Đáng tiếc theo vận mệnh của ta, cả đời này cũng không thể ở bên ngươi đến hết kiếp. Ta không muốn liên lụy Chu tiểu thư, chúng ta giải trừ hôn ước đi. Người ngoài không biết chúng ta từng có hôn ước, cho nên giải trừ cũng không chịu miệng lưỡi thế gian, ngươi cứ yên tâm. Hạ Quân ở đây chúc phúc cho Chu tiểu thư, ngày nào đó tìm được lang quân như ý.”
“Hắn nói hắn muốn tốt cho ngươi.” Bách Vũ Hy nâng đầu Chu Xuân Giang lên, hôn lên mặt nàng một cái, cười nói: “Nhưng hắn không biết trượng phụ sau này của ngươi chết sớm, ngươi phải làm quả phụ. Ngươi không nghĩ tới nếu như hắn không từ hôn thì ngươi không cần gả cho người sau, cũng không phải làm quả phụ sao? Chắc ngươi chịu cực khổ rồi.”
Chu Xuân Giang nhìn về phía Bách Vũ Hy, nước mắt tuôn ào ạt.
“Đừng khóc đừng khóc nha.” Bách Vũ Hy dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, dụ dỗ nói: “Bởi vì ngươi quá khổ, ta được trên trời phái xuống bồi thường cho ngươi, chỉ cần ngươi muốn, Hạ Trường Sinh sẽ vĩnh viễn ở nơi này với ngươi.”
“Ngươi đang… Lợi dụng ta.” Chu Xuân Giang vẫn tỉnh táo.
“Vậy thì sao chứ?” Bách Vũ Hy cười nàng: “Có thể đạt được thứ mình muốn thì dù bị lợi dụng cũng không quan trọng mà. Đồ vật chiếm được bằng bất cứ thủ đoạn nào mới là đồ mình thật sự muốn. Nếu như ngay cả tổn thương hắn mà ngươi cũng không dám thì ngươi phải chứng minh ngươi yêu hắn như thế nào đây?”
Chu Xuân Giang ngửa đầu nhìn nàng ta, nước mắt lại chảy xuôi.
Bách Vũ Hy cười, nàng ta cúi đầu xuống lại hôn lên mặt Chu Xuân Giang: “Ngoan, nghe lời ta, ta sẽ cho ngươi một giấc mộng đẹp nhất, trong mộng ngươi sẽ không bỏ lỡ và tiếc nuối.”
Nàng ta nói như vậy, chỗ vừa bị hôn trên mặt Chu Xuân Giang vỡ tan.
Người phàm bình thường không thể nào chịu được trận pháp nàng ta và Chiếu Thủy Tình cùng tạo nên.
Mộng đẹp của hồ ly, cái giá phải trả rất lớn.
Chu Xuân Giang rưng rưng nước mắt nhắm mắt lại.
Nhưng nếu như ngươi bằng lòng nỗ lực, lúc sinh mệnh thiêu đốt gần như không còn gì, ngươi có thể ôm được một giấc mộng đẹp.
Bách Vũ Hy giơ tay lên, áo bào đỏ rực che Chu Xuân Giang lại.
“Ngủ đi, ngủ đi, con của ta.” Bách Vũ Hy hôn lên tóc nàng cách lớp tay áo như một người mẹ.
Lúc Chu Xuân Giang lựa chọn thiếp đi lần nữa, Bách Vũ Hy cười nhìn về phía bầu trời.
Hạ Trường Sinh bị sợi dây trên trời không ngừng kéo bay lên không trung.
Hắn đang nghĩ có nên dùng bạo lực để tránh thoát sợi dây thừng này không, cảm giác bị cột làm hắn buồn nôn quá.
“Đại sư huynh, có cần giúp đỡ không?” Trong bóng tối truyền tới giọng nói Lâm Kiến.
“Ngươi nói xem?” Hạ Trường Sinh tức giận.
“Ta có thể giúp huynh đấy.” Lâm Kiến nói.
“Lúc này rồi mà ngươi còn muốn bàn điều kiện với ta?” Nghe giọng Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh biết ngay y muốn làm gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một trận gió thổi lên, Lâm Kiến đốt một hỏa phù trong bóng đêm, trôi nổi đến trước mặt Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh bị kéo đi với tốc độ rất nhanh, nhưng mà Lâm Kiến đuổi theo bên cạnh hắn dễ dàng như trở bàn tay.
Lúc trước bọn hắn nói Lâm Kiến không có thiên phú, xem ra cả đám đều nhìn lầm.
“Đại sư huynh, huynh hiểu rõ ta mà, lợi dụng lúc người khác khó khăn để nói điều kiện.” Lâm Kiến cười tủm tỉm: “Ta làm được thật đấy.”
Hạ Trường Sinh trợn trắng mắt.
Thừa dịp hiện tại tay chân Hạ Trường Sinh không thể động đậy, Lâm Kiến động tay động chân bóp cằm hắn, xoay đầu hắn qua, ép hắn đối mặt với mình.
“Ngươi muốn thế nào?” Hạ Trường Sinh hỏi trước.
“Bây giờ huynh muốn nói chuyện với ta à?” Lâm Kiến cười.
“Không phải ngươi muốn nói sao?”
“Đầu tiên huynh có thể đồng ý, sau đó chúng ta trò chuyện cụ thể một chút.” Lâm Kiến nghĩ như vậy.
“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh gọi y.
“Hửm?” Lâm Kiến đắc ý.
“Ngươi nghĩ ta bị khờ sao?” Hạ Trường Sinh tức giận.
Giọng điệu Lâm Kiến buồn bã nói: “Đại sư huynh, huynh phải tin tưởng ta, ta sẽ không bảo huynh đồng ý chuyện làm người ta khó xử.”
Hạ Trường Sinh thử xé đứt một sợi dây thừng trên tay phải mình.
Trong nháy mắt dây thừng đứt ra, tiếng kêu đau đớn của Chu Xuân Giang lập tức vọng tới.
Hạ Trường Sinh: “…”
Lâm Kiến rất bội phục.
Năm đó Phương Cảnh Tân nói với Lâm Kiến, con phải học tất cả những thứ Hạ Trường Sinh không hiểu, Lâm Kiến tò mò đến cùng Hạ Trường Sinh không am hiểu gì. Phương Cảnh Tân chỉ cười hì hì nói ra bốn chữ: Gần như hoàn toàn.
Lúc ấy y còn tưởng rằng sư phụ này đang lừa mình học thêm vài thứ.
Thì ra, Hạ Trường Sinh thật đúng là… Tối thiểu không tinh thông trận pháp.
Một tay có được tự do là đủ rồi.
Hạ Trường Sinh nhanh tay lẹ mắt, vươn tay bóp cổ Lâm Kiến.
Lâm Kiến bị dọa.
“Đừng có dông dài, mở ra cho ta nhanh lên.” Hạ Trường Sinh uy hiếp y: “Không thì cái mạng nhỏ của ngươi khó giữ.”
Lâm Kiến hé miệng sau đó nhếch khóe môi lên.
Không hổ là đại sư huynh.