Lúc bốn người đi đến địa điểm kế tiếp, họ lập tức đổi bốn con ngựa thành xe, Đường Trĩ đánh xe, Cố Phương rất có mắt nhìn ra ngoài ngồi cùng Đường Trĩ, không quấy rầy người trong xe.
Ở đơn độc với Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh sợ mình sẽ bị quấy rầy chết mất, vừa lên xe ngựa đã kéo sát cổ áo của mình.
Đường Trĩ đánh xe ngựa phía trước, cười vén rèm lên nói với bọn họ: “Đừng làm chuyện kì quái ở bên trong, tai ta thính lắm. Đương nhiên nếu như các người cảm thấy như vậy kích thích hơn thì ta cũng không ngại.”
“Ta rất để ý.” Hạ Trường Sinh kéo chặt y phục, vẻ mặt thẹn thùng quay đầu qua: “Ta còn ngây thơ lắm.”
Lâm Kiến nhìn thoáng qua Hạ Trường Sinh, y bật cười một tiếng rồi ngồi nhập định.
“Vì chống cự với sắc đẹp của ta nên y đành phải lựa chọn tu luyện sao?” Hạ Trường Sinh hỏi Đường Trĩ.
“Lúc đầu trừ những hoạt động cần thiết bên ngoài thì bình thường Lâm Kiến vẫn luôn tu luyện.” Mấy năm nay Đường Trĩ cũng quen rồi: “Mấy ngày nay bởi vì gặp đại sư huynh nên mới nghỉ ngơi một chút.”
Nếu tư chất thường thường cũng đành dựa vào cố gắng để bổ sung.
Lâm Kiến cũng không biết mình cần nỗ lực cố gắng bao nhiêu mới có thể bù vào chỗ thiếu khuyết, điều y có thể làm chỉ là dùng trăm phần trăm cố gắng chăm chỉ. Tất cả thời gian trống đều dùng để chuyên tâm tu hành, học thuộc tất cả trận pháp đồ, xem càng nhiều sách càng tốt.
Hạ Trường Sinh nhìn sang, Lâm Kiến đã hoàn toàn không nghe được âm thanh bên ngoài, chìm sâu vào trạng thái ngưng thần.
“Chuẩn bị xuất phát.” Đường Trĩ buông rèm xuống, đánh xe xuất phát.
Sau khi xuất phát, Đường Trĩ ngồi ở đầu xe trò chuyện với Cố Phương.
Hạ Trường Sinh ngồi trong toa xe với Lâm Kiến lại rất nhàm chán, bởi vì sau khi vừa lên xe, Lâm Kiến vẫn luôn ngồi nhập định, hoàn toàn không cất lên âm thanh gì. Xem như hắn bình thường tùy hứng cũng không thể tùy tiện quấy rầy người đang tu luyện, thế là hắn chỉ đành bĩu môi, im lặng ngồi trong xe.
Vén rèm cửa sổ ra, bên ngoài đều là đất vàng và núi hoang, chẳng có gì đẹp mắt.
Hạ Trường Sinh thưởng thức một lúc bèn kéo rèm lại.
Hắn nhìn tấm rèm lay động một hồi, sau đó quay qua nhìn Lâm Kiến.
Lâm Kiến còn đang nhắm mắt ngồi nhập định.
Hết sức chuyên chú là một kỹ năng cần thiết của người tu chân, Lâm Kiến rõ ràng có lợi thế hơn người thường về sự nghiêm túc và tập trung, khi y ngưng tụ khí và để nó lưu thông, tất cả những xáo trộn ở thế giới bên ngoài đều không liên quan gì đến y.
Hạ Trường Sinh hơi nhàm chán, hắn chỉ vén rèm ló một cái đầu ra, nhìn Đường Trĩ và Cố Phương ngồi ở đầu xe.
“Đại sư huynh.” Đường Trĩ nhiều chuyện hỏi hắn: “Sao vậy? Hai người chơi chưa đủ sao?”
Hạ Trường Sinh nắm rèm, nhìn Đường Trĩ rồi khẽ gật đầu.
“Vậy việc đáng làm thì phải làm.” Đường Trĩ nói đùa: “Cố Phương, ngươi tự đánh xe ngựa đi.”
Cố Phương thúc khuỷu tay qua.
“Ui.” Đường Trĩ bị đánh.
“Nếu các người dám làm loạn trong xe, cẩn thận muội cắt hết ba tên lêu lỏng các người.” Cố Phương hung tợn uy hiếp.
“Lâm Kiến tu luyện chẳng chịu nói lời nào, ta hơi chán, các ngươi đang nói gì vậy?” Hạ Trường Sinh hỏi.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hạ Trường Sinh, Đường Trĩ đánh đòn phủ đầu, chỉ vào Cố Phương, phát ra tiếng ‘chậc chậc chậc’.
“Ngươi bẩn thỉu!” Đường Trĩ nói.
Cố Phương giật giật khóe miệng, nhịn nói tục.
“Tiểu cô nương.” Hạ Trường Sinh buồn bã nói.
Đại sư huynh cũng rất âm hiểm.
Đường Trĩ nhìn Hạ Trường Sinh, trong lòng thầm nghĩ.
Hắn biết rõ hai người họ đang nói gì, còn giả bộ không biết gì, giả vờ để bọn họ nói tiếp.
“Lâm Kiến tu luyện luôn không xem ai ra gì.” Đường Trĩ quen thuộc: “Đại sư huynh, nếu huynh thấy chán thì có muốn ra ngoài trò chuyện với ta không, để Cố Phương vào trong ngồi?”
“Cũng được.” Hạ Trường Sinh đồng ý.
“Dựa vào đâu muốn muội vào?” Cố Phương không muốn.
“Muội ngốc à.” Đường Trĩ cười nói: “Bên trong mát mẻ, mặt trời bị ngăn bên ngoài, hơn nữa còn rộng rãi dễ chịu, đương nhiên là vào trong tốt hơn mà.”
Cố Phương bĩu môi sau đó nghe lời đi vào trong toa xe.
Hạ Trường Sinh ra ngoài ngồi.
Bản thân hắn cũng không ghét phơi nắng.
Đường Trĩ đánh xe ngựa, quay đầu nhìn Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn ta, hắn mở một gói giấy dầu, lấy ra một cái bánh cho Đường Trĩ ăn.
Đường Trĩ nhận lấy sau đó nhìn con đường phía trước, ngẩn người một hồi mới nói: “Được thương mà sợ, được thương mà sợ.”
“Có gì mà sợ, ta là đại sư huynh của ngươi, ta nên chăm sóc ngươi mà.” Hạ Trường Sinh nói như đúng rồi.
“Như thế à.” Đường Trĩ cười híp mắt ăn bánh.
“Ta có khó ở chung như vậy sao?” Thấy thái độ của hắn, Hạ Trường Sinh biết hình như mình không được hoan nghênh cho lắm.
“Đệ rất thích đại sư huynh.” Đường Trĩ cười híp mắt: “Đệ từng gặp rất nhiều người, tốt thật hay giả, đệ vẫn còn phân biệt được.”
“Thật sao?” Hạ Trường Sinh lành lạnh nói.
“Không nói cái này nữa.” Đường Trĩ cảm thấy đề tài này không có gì đáng nói: “Những năm này huynh bận lắm sao? Trước đó huynh cũng sẽ cố định cho người đưa tin về Phục Hy viện.”
“Bận thì còn tốt, nhưng mà một ngày nọ ta bắt gặp một hơi thở quen thuộc, ta tìm theo hơi thở đó vẫn đi vòng quanh biển cả, không biết mình đã đi bao lâu, sau đó đi quên cả thời gian.” Hạ Trường Sinh ngáp một cái.
“À.” Đường Trĩ không biết hắn đang nói cái gì: “Thời gian huynh không ở Phục Hy viện…”
“Phục Hy viện dù ai ở ai không cũng là dạng kia.” Hạ Trường Sinh không hề kinh ngạc vui mừng.
Đường Trĩ nghe vậy thì bật cười.
“Tên nhóc kia thì thế nào? Cần cù như vậy sao?” Hạ Trường Sinh trở tay giơ ngón cái lên, chỉ vào toa xe phía sau.
“Y vẫn rất cần cù.” Đường Trĩ nói như chuyện đương nhiên.
“Ta cũng không biết.” Hạ Trường Sinh thoáng ngạc nhiên.
Đường Trĩ cười nhìn Hạ Trường Sinh.
“Ngươi nhìn cái gì?” Hạ Trường Sinh đối mặt với Đường Trĩ.
“Thì ra không phải huynh đến giao lưu tình cảm với đệ, huynh chỉ đến tìm hiểu Lâm Kiến.” Đường Trĩ hiểu rõ.
“Ta rất lo lắng cho y mà.” Hạ Trường Sinh nói thật.
“Ừm hừ, vậy khi nào huynh mới lo lắng cho sư đệ của huynh là đệ.”
“Lúc ta đến Phục Hy viện, ngươi còn lớn hơn ta.” Hạ Trường Sinh nhắc nhở Đường Trĩ chuyện này.
“Thì ra là thế, Lâm Kiến là sư đệ lệ thuộc trực tiếp vào đại sư huynh.” Đường Trĩ khẽ thở dài một hơi.
Hạ Trường Sinh thấy hắn ta như thế thì nói thêm một câu: “Ta cũng thích ngươi lắm.”
“Đừng nói với đệ mấy lời này.” Đường Trĩ hơi ngượng ngùng: “Đệ nghe loại lời nói này sẽ run rẩy.”
Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp gõ lên đầu hắn ta một cái.
Đường Trĩ sờ đầu rồi cười haha.
Hạ Trường Sinh rất bất đắc dĩ.
“Được rồi, đệ nói huynh biết, Lâm Kiến vốn là đứa bé rất mạnh.” Đường Trĩ nói: “Hơn nữa được sư phụ láu cá của chúng ta dỗ dành, y cảm thấy tương lai nhất định sẽ giúp huynh một tay, cho nên tu luyện chẳng màng ngày đêm. Mấy năm gần đây, y chỉ ngơi nghỉ mấy hôm nay, có lẽ muốn có nhiều thời gian ở chung với huynh hơn. Nhưng dựa theo cách tu luyện kia thì không ngừng lâu được, cho nên bây giờ mới tranh thủ thời gian tiếp tục.”
“Giúp đỡ việc khó khăn của ta sao?” Hạ Trường Sinh hỏi.
“Huynh hiểu sư phụ chúng ta mà.” Đường Trĩ bất đắc dĩ: “Nhưng Lâm Kiến lại xem lời ông ấy nói là thật. Ấy thế cũng tốt, dựa theo thiên phú của y thì sáu năm hoàn toàn không thể đạt tới trình độ này.”
Hạ Trường Sinh trầm ngâm.
“Huynh nom cũng không vui lắm.” Đường Trĩ đã nhìn ra.
“Ta đang nghĩ, quan hệ của ta với y có phải quá tốt rồi không.” Hạ Trường Sinh nhíu mày.
“Không tốt sao?” Đường Trĩ không hiểu mạch não kín của hắn.
“Hình như không tốt lắm.” Hạ Trường Sinh đưa ra phán đoán lý trí.
“Huynh tuyệt đối không được nói câu này trước mặt Lâm Kiến.” Đường Trĩ bảo vệ trẻ em, nói cho hắn biết: “Đệ sợ y sẽ bật khóc.”
Hạ Trường Sinh chống đầu, dáng vẻ âu sầu.
“Đại sư huynh ghét người khác đến quá gần sao?” Từ một ý nghĩa nào đó, Đường Trĩ vẫn hiểu rõ Hạ Trường Sinh.
“Nói ghét cũng có ghét, nói không ghét cũng không ghét, kiểu như ngươi là tốt lắm.” Hạ Trường Sinh đối với Đường Trĩ thản nhiên hơn nhiều, rất nhiều thứ có thể nói ra khỏi miệng. Giống như hắn không nói được với Lâm Kiến rằng không muốn người khác quá thân cận.
Đường Trĩ nghe vậy thì cười ha hả, sau khi hắn ta cười đủ rồi thì quay đầu nhìn Hạ Trường Sinh đang buồn bực, lại cười một phen.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đừng có xem ta là trò cười.” Hạ Trường Sinh rất chân thành.
“Không phải đệ xem đại sư huynh là trò cười, huynh biết đệ không có ý kia mà.” Đường Trĩ cười nói.
Hạ Trường Sinh khinh bỉ nhìn hắn ta, hé miệng nói: “Ngươi cũng nói thật, thật ra ít nhiều gì cũng có ý chê cười ta.”
Đường Trĩ thành thật gật đầu.
“Ôi.” Đường Trĩ lại bị đánh.
Hôm nay xem như không tệ.
Hạ Trường Sinh mở quạt ra bực bội phe phẩy.
Đường Trĩ sờ cái đầu bị đánh, cười càng vui vẻ. Bởi vì tâm trạng không tệ cho nên hắn ta bèn nói với Hạ Trường Sinh nhiều hơn hai câu: “Đại sư huynh cảm thấy ở chung với đệ không tệ vì đệ rất thích huynh, nhưng mà quan hệ với huynh đến đấy là dừng, đệ sẽ giữ một khoảng cách khiến huynh không cảm thấy gánh nặng, có khoảng cách vừa đủ, đệ cũng sẽ không quá tò mò về huynh, cũng không muốn quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước. Chúng ta cãi nhau ầm ĩ vui vẻ, lúc nhàn rỗi cũng có thể tìm đối phương để chơi đùa, lười biếng hay bận việc có thể tạm gạt người kia sang một bên, sau đó rảnh lại tiếp tục cùng nhau chơi đùa.”
Hạ Trường Sinh chợt hiểu ra.
“Lâm Kiến không phải vậy.” Đường Trĩ nói.
“Ta cảm thấy như vậy rất tốt, vì sao y lại không như vậy?” Hạ Trường Sinh vỗ vỗ cây quạt.
“Đại sư huynh thích như vậy sao?” Đường Trĩ nhắc nhở hắn: “Nếu như Lâm Kiến đối với huynh giống như đệ với huynh, thì y sẽ giúp người khác nhặt món kén ăn chứ không phải giúp huynh, y phục của đại sư huynh bẩn thì y cũng sẽ không giúp huynh thay giặt ngay lập tức, lúc huynh ríu rít thì y có thể lựa chọn dỗ huynh hoặc là không dỗ.”
“Khó có thể hiểu được! Mất hết tính người! Vong ân phụ nghĩa!” Nghe Đường Trĩ miêu tả, Hạ Trường Sinh cảm thấy khó tin, giống như bị sét đánh trúng.
“Đại sư huynh không thể luôn luôn hưởng thụ lòng tốt của Lâm Kiến như lẽ dĩ nhiên được.” Đường Trĩ cảm thấy nên nhắc nhở Hạ Trường Sinh chuyện này.
“Ta không hưởng thụ lòng tốt của y như lẽ dĩ nhiên! Ta còn…” Nghe Đường Trĩ nói, Hạ Trường Sinh suýt chút nữa nổi trận lôi đình, chờ sau khi hắn tỉnh táo lại, hắn lập tức nuốt lời khiếu nại xuống, mở quạt ra che mặt Đường Trĩ đang hướng về phía mình, sau đó chậm rãi nói: “Ta cho y rất nhiều thứ, ta cam đoan khi y cầm được tất cả sẽ phát hiện giờ đây hầu hạ ta hoàn toàn không đáng kể.”
“Á, là gì vậy?” Đường Trĩ muốn phán xét.
“Không thể nói.” Hạ Trường Sinh sắp nghẹn chết.
“Vậy thì khó nói rồi.” Đường Trĩ cười.
Hạ Trường Sinh buông cây quạt xuống, hằm hằm nhìn Đường Trĩ.
Vậy mà Đường Trĩ lại không tin hắn, cảm thấy hắn ăn nói ngông cuồng!
Hạ Trường Sinh buồn chết mất.
“Nhưng đây không phải chuyện đại sư huynh có thể thay đổi được.” Đường Trĩ khẳng định.