Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 55
Hạ Trường Sinh kéo Lâm Kiến, thân thủ mạnh mẽ luồn lách vào biển người, giấu thân ảnh của mình đi. Sau đó tại một khúc rẽ, y nhấn Lâm Kiến vào trốn trong một con hẻm nhỏ.
“Người kia là ai?” Lâm Kiến không biết tại sao Hạ Trường Sinh lại có phản ứng lớn như vậy.
Thấy người nọ không đuổi theo, Hạ Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm. Nghe câu hỏi của Lâm Kiến, hắn trả lời: “Người kia là Tư Vô Ngưng của Đông Xương môn ngự yêu.”
“Rồi thì sao?”
“Hả?”
“Người đó là Tư Vô Ngưng của Đông Xương môn ngự yêu, rồi thì sao, tại sao huynh phải trốn hắn ta?” Lâm Kiến hỏi.
Nghe câu hỏi của Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh dùng ngón trỏ quấn tóc mình, liếc nhìn trời một cái rồi cẩn thận trả lời y: “Người kia là biến thái tuyệt thế.”
Lâm Kiến vốn bị hắn nhấn lại ngồi xổm trên đất, y nghe vậy thì lập tức đứng thẳng lên. Hạ Trường Sinh đứng ở trước mặt y, Lâm Kiến đột nhiên đứng lên nên suýt chút nữa thì đụng vào cằm hắn. Hạ Trường Sinh vội tránh ra, Lâm Kiến đứng trước mặt hắn, đối mặt với hắn, y nở nụ cười bất đắc dĩ nhưng lại hiểu rõ mồn một.
Hạ Trường Sinh chột dạ trong tích tắc, sau đó lại như cây ngay không sợ chết đứng.
“Ta không hề trêu chọc thị phi.” Hạ Trường Sinh nói.
“Ta biết rồi.” Lâm Kiến nắm cổ áo hắn, kéo hắn lại gần.
“Ngươi làm gì đó? Y phục ta nhăn bây giờ.” Hạ Trường Sinh nhíu mày.
“Tóc huynh rối rồi.” Lâm Kiến nhắc hắn.
“Chỗ nào chỗ nào?” Hạ Trường Sinh sốt ruột.
“Ta giúp huynh.” Lâm Kiến nhẹ nhàng nói.
“Ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, đừng ỷ vào việc chỉnh lại tóc tai y phục cho ta mà lấy cớ sàm sỡ ta, ta mắc mưu lần một, sẽ không mắc mưu lần hai đâu.” Hạ Trường Sinh đã học khôn ra.
“Gương của huynh đâu?” Lâm Kiến hỏi.
“Trong túi nhỏ.” Hạ Trường Sinh thành thật trả lời.
Lâm Kiến luồn tay vào trong ngực hắn, lấy cái túi nhỏ của hắn ra, rồi lấy gương ra soi cho Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh vừa nhìn gương thì lập tức kêu ré lên.
Tóc của hắn bị rối thật.
Hai người ngồi trong quán trà gần đó để nghỉ ngơi, Lâm Kiến ngồi bên cạnh Hạ Trường Sinh giúp hắn chỉnh lại tóc.
Chỉnh tóc lại xong, Hạ Trường Sinh cầm gương nhỏ ngắm nghía mình.
Lâm Kiến ở bên cạnh, bình tĩnh uống trà ngắm Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh vén tóc, đột nhiên hơi ngượng ngùng nói: “Ngươi đừng nhìn ta nữa.”
“Không phải huynh nói huynh hào hoa phong nhã vô song, không sợ người khác nhìn à?” Lâm Kiến khẽ cười.
“Nếu ngươi có thể mang chút cảm giác tôn trọng khi nhìn ta.” Hạ Trường Sinh liếc y.
Lâm Kiến cảm thấy vô cùng buồn cười: “Huynh nói ta nghe, ai dùng ánh mắt tôn trọng nhìn huynh?”
“Đáp án này đơn giản thôi.” Hạ Trường Sinh dời mắt khỏi gương, nhìn Lâm Kiến, cười âm trầm: “Khi ta không kiêng kị gì mà đại khai sát giới, ánh mắt của mọi người đều rất tôn trọng.”
Nhìn thấy hắn, cổ họng chẳng dám phát ra một tiếng, tôn trọng né xa ba thước.
“Ta cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn huynh lúc huynh đại khai sát giới không phải là tôn trọng, mà là sợ hãi.” Lâm Kiến cũng từng thấy một lần, lúc ấy Hạ Trường Sinh tàn sát yêu nhện, là giết đến điên cuồng: “Đại sư huynh, những lúc ấy, trong lòng huynh nghĩ gì vậy?”
Nghe câu hỏi này của y, Hạ Trường Sinh có hơi kinh ngạc.
Lâm Kiến đang chờ đáp án của hắn.
“Ta à?” Hạ Trường Sinh suy nghĩ một cách nghiêm túc, hắn đặt gương xuống, trong mắt không có bất kì cảm xúc nào: “Ta không nghĩ gì cả.”
Câu trả lời của hắn rất kì lạ.
Nhưng Lâm Kiến lại cảm thấy không hề lạ chút nào.
Y đã từng chứng kiến lúc Hạ Trường Sinh trảm yêu trừ ma, không có từ bi, không có sảng khoái, không có lòng giúp đỡ chính nghĩa, không có gì cả. Khi hắn chém giết yêu ma, dùng sức mạnh và sự hung hăng tuyệt đối, hệt như voi giẫm chết một con kiến. Đối với yêu là vậy, với người cũng chẳng kém bao nhiêu, dù bình thường y đều thể hiện ra vẻ mặt từ bi, nhưng trên căn bản là cũng hoàn toàn không để ý đến.
Tình cảm đẹp đẽ vỡ tan, khiến người ta tiếc nuối, thời gian quý giá trôi đi, khiến người ta đau lòng, càng chứng kiến nhiều cảnh người đến người đi, nỗi cô quạnh càng chồng chất trong lòng.
Nhưng với những điều này, lòng Hạ Trường Sinh không hề gợn sóng.
Tình cảm như vậy không khó giải thích.
Ngươi sẽ không đi suy nghĩ, tại sao hôm nay một con ong mật lại chậm chạp không quay về tổ.
Lâm Kiến hỏi hắn: “Đại sư huynh, lòng huynh chết từ khi nào?”
“Tại sao lại hỏi là chết?” Hạ Trường Sinh trả lời với giọng điệu dí dỏm: “Có lẽ ta chưa bao giờ có nó.”
Lâm Kiến sửng sốt, sau đó cười ha ha, nói: “Đại sư huynh, huynh thích nói đùa thật.”
Trên thực tế, Hạ Trường Sinh không biết nói đùa.
“Dù huynh muốn thoát khỏi ta, cũng không cần nói như vậy.” Lâm Kiến bất mãn.
“Ngươi cũng biết ta muốn thoát khỏi ngươi, không dễ dàng gì nhỉ.” Hạ Trường Sinh uống một ngụm trà.
Lâm Kiến lẩm bẩm.
“Nếu huynh không cần ta, lúc trước đừng nên dẫn ta đi.” Lâm Kiến đâm đâm ngón tay trên mặt bàn, cố ý diễn cho hắn xem.
“Sư phụ nói thế này.” Hạ Trường Sinh nói: “Ông ấy nói không phải ta chọn ngươi, là ngươi chọn ta.”
Lâm Kiến sững sờ, sau đó, y thầm chê Phương Cảnh Tân lắm miệng.
“Lão đầu kia già rồi, thường nói sảng.” Sau mấy năm cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng nói ra lời phản bác, hắn vươn tay dùng quạt nâng cằm Lâm Kiến lên, nhìn trái nhìn phải rồi cười nói: “Ngươi đúng là thứ do ta chọn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Kiến sửng sốt.
“Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi mở mang kiến thức một chút.” Hạ Trường Sinh chỉ quạt vào đường phố, đề cử lần nữa: “Trên đường có nhiều nam nhân tốt như vậy, tuy là không ai so được với ta.”
Lâm Kiến nghe vậy thì bật cười.
Sự tự luyến của Hạ Trường Sinh đúng là luôn không có điểm cuối.
“Nói thử xem, huynh biết ta thích nam nhân từ lúc nào?” Lâm Kiến cười nói trò chuyện với hắn: “Hình như ta vẫn chưa nói với huynh nhỉ?”
“Ngươi thấy ta giống nữ nhân à?” Hạ Trường Sinh bĩu môi.