Site icon TruyenVnFull

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 58

Hạ Trường Sinh rời khỏi khách điếm, theo manh mối người giấy cho, vậy mà lại đi đến tòa tháp cao ở giữa thành.

Đến dưới tháp, bước chân Hạ Trường Sinh ngừng lại. Cảm giác được hắn đã đến, người giấy vốn đang im lặng chờ đợi bên cạnh tháp lập tức nhảy xuống, lắc lư theo gió, sau đó chuẩn xác đáp xuống vai Hạ Trường Sinh. Người giấy đứng lên từ trên vai của Hạ Trường Sinh, sau đó thì thầm bên tai hắn.

“Hai người bọn họ đi vào tòa tháp này, sau đó chưa từng ra ngoài nữa?” Hạ Trường Sinh đang xác nhận tin tức mình nhận được.

Người giấy gật gật đầu, sau đó bắt đầu làm động tác diễn tả. Nói chạy hai bước về phía trước, sau đó đập vào cổ Hạ Trường Sinh, cuối cùng bắn người ngã ra trên vai hắn.

“Ngươi theo dõi đến đây, lúc muốn đi vào, tòa tháp này lại có kết giới, hất ngươi ra ngoài.”

Người giấy gật đầu, sau đó đứng vững trên vai của Hạ Trường Sinh, bắt lấy một sợi tóc của hắn.

“Không được nắm tóc của ta.” Hạ Trường Sinh vươn tay, đưa đến bên cạnh người giấy.

Người giấy nhảy lên ngón tay Hạ Trường Sinh, sau đó dùng sức hất lên, người giấy lập tức biến thành tờ giấy thông thường.

Hạ Trường Sinh thu người giấy lại.

Tòa tháp này đúng là có kết giới.

Nếu thật sự đúng như lời thành chủ thành An Tây Nhị Sử, số tháp này xây vì để tu hành thì không cần phải bố trí kết giới kín đáo đến vậy.

Nếu Hạ Trường Sinh muốn đi vào vẫn có thể vào được, nhưng nếu hắn làm như vậy, người bố trí kết giới nhất định sẽ nhận ra có người đi vào.

Hạ Trường Sinh tạm thời không biết rốt cuộc tòa tháp này dùng để làm gì, hắn cũng không muốn rút dây động rừng, cho nên chỉ đành dùng Phù Không chú đi một vòng quanh cả tháp.

Chỉ là nhìn vẻ ngoài thì không nhìn ra thứ gì.

Có lẽ hắn cần một ít sự giúp đỡ.

Nghĩ như vậy, Hạ Trường Sinh quay về khách điếm.

Khi hắn mở ra cửa phòng nào đó, người bên trong đang nhìn gương soi cổ của mình.

“Không ngờ ngươi lại có đam mê như vậy đấy.” Hạ Trường Sinh thật kinh ngạc, tùy tiện đóng cửa phòng lại.

“Đại sư huynh?” Lâm Kiến hoảng sợ, vội mặc y phục chỉnh tề.

Y phục mặc được một nửa, y lại suy nghĩ, có phải y không nên mặc vào thì tốt hơn.

“Ta cần ngươi hỗ trợ.” Hạ Trường Sinh nói thẳng.

Dáng vẻ nghiêm túc của hắn khiến Lâm Kiến phải nhíu mày, lần này Lâm Kiến không còn do dự nữa, y thành thạo cầm y phục mặc vào, đeo Không Sơn kiếm lên.

“Đi thôi.” Hạ Trường Sinh lướt qua y, mở cửa sổ ra.

“Đại sư huynh, vì sao chúng ta không thể đi cửa chính?” Lâm Kiến hỏi.

“Đi bên này tương đối nhanh.” Hạ Trường Sinh không muốn lãng phí thời gian.

Lâm Kiến có hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn theo sau hắn bò ra khỏi cửa sổ.

Hạ Trường Sinh dẫn theo Lâm Kiến, một lần nữa đi đến dưới tòa tháp ở giữa.

“Có kết giới.” Lâm Kiến nhíu mày.

“Mấy năm nay ngươi hẳn là học được không ít thứ ở chỗ sư phụ nhỉ, có thể dẫn ta vào mà không kinh động đến người bố trí kết giới không.” Hạ Trường Sinh hỏi.

“Nếu là yêu cầu của đại sư huynh, ta đây cần phải làm được.” Lâm Kiến dung hợp cả lời nói hào hùng và lời ngon tiếng ngọt vào chung một câu.

“Vậy sao, vậy ngươi làm luôn cho ta xem đi.” Hạ Trường Sinh khoanh hai tay ôm ngực, đừng một bên xem náo nhiệt.

Nếu Lâm Kiến dám khoác lác, đương nhiên là bởi vì sau khi kiểm tra kết giới này thì trong lòng đã nắm chắc. Y đã từng thấy loại kết giới này, hơn nữa nắm chắc có thể xông vào được.

Nguyên nhân sở dĩ y có thể phán đoán được nhanh như vậy cũng khiến y mặt ủ mày chau.

“Đại sư huynh, kết giới ngoài tháp này là kết giới của Phục Hy viện.” Lâm Kiến vẫn quyết định nói cho Hạ Trường Sinh một câu.

“Không ngoài dự đoán.” Hạ Trường Sinh rất bình tĩnh, hơn nữa còn thúc giục: “Rốt cuộc ngươi có được không hả?”

Nghe thấy giọng nói vừa lạnh nhạt lại không kiên nhẫn của Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến lập tức cảm thấy nghi ngờ của mình không cần giải nữa, khẽ mỉm cười, nói: “Đương nhiên là được.”

Lâm Kiến nhanh chóng tìm được điểm yếu trên kết giới, sau đó dùng một trận pháp phá trận, mở một chỗ hổng trên kết giới. Trong nháy mắt mở được kết giới, y lập tức thả vào một kết giới của mình, tạo ra một biểu hiện giả rằng kết giới không hề có thay đổi gì.

“Đại sư huynh, vào đi.” Lâm Kiến gọi Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh nhấc vạt áo đi vào trong. Hắn vừa đi vào vừa khích lệ Lâm Kiến, nói: “Ngươi còn rất hữu dụng đấy.”

Lâm Kiến nghe vậy, cả người ngẩn ra, sau đó hơi cúi đầu, lộ ra một nụ cười mỉm vừa thẹn thùng vừa mừng thầm không hề phù hợp với hình tượng vốn có của bản thân.

“Ngươi đi nhanh chút.” Hạ Trường Sinh gọi y.

Lâm Kiến lập tức đi theo.

Hai người bọn họ tiến vào trong tháp, trong nháy mắt nhìn thấy thứ ở bên trong, cả hai đều nhíu mày.

Bên trong tòa tháp này vẽ chi chít trận pháp, có lớn, có nhỏ, tầng tầng lớp lớp, dùng phương thức đã được thiết kế sẵn mà xếp thành hàng.

“Vốn ta gọi ngươi đến là vì muốn ngươi mô phỏng đồ vật bên trong mang về Phục Hy viện nghiên cứu.” Hạ Trường Sinh nói suy tính của mình ra: “Hiện tại xem ra không có khả năng rồi.”

Trận pháp khổng lồ như vậy, một mình Lâm Kiến là không được.

Lâm Kiến liếc nhìn sườn mặt Hạ Trường Sinh một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn trận pháp trong tháp. Y nghĩ nghĩ, khẽ cắn răng rồi nói: “Ta có thể.”

“Ngươi có thể cái mông ấy.” Hạ Trường Sinh không hề tức giận.

“Ta được mà.” Lâm Kiến phân tích: “Cho dù người này vì sao lại bày ra nhiều trận pháp như thế ở đây, nhưng tóm lại thì mục đích của hắn chỉ có một. Tuy rằng ta không thể mô phỏng lại toàn bộ trận pháp trước mắt, nhưng ta có thể làm ra một phần phân tích, xem thử xem một số trận pháp trong này để làm gì. Sau đó ta sẽ mô phỏng lại trận pháp quan trọng, xóa bỏ trận pháp phụ trợ. Nhìn tình hình này hẳn là cũng không kém bao nhiêu đâu.”

“Rất tốt.” Hạ Trường Sinh vui mừng nhìn Lâm Kiến, hỏi: “Ngươi cần thời gian bao lâu?”

“Ừm…” Lâm Kiến do dự, nếu y thành thật trả lời Hạ Trường Sinh, khoảng mười ngày, thì đoán rằng y sẽ bị Hạ Trường Sinh lập tức kéo ra ngoài nhục nhã một trận: “Từ giờ trở đi, ta không ăn không uống…”

“Ngày mai chính là ngày diễn ra luận đàn Vạn Pháp, đến lúc đó trong tháp này không thể có người.” Ý của Hạ Trường Sinh rất rõ ràng.

“Trong thời gian một ngày ta cũng không biết có thể làm đến mức độ nào.” Lâm Kiến

“Ta gọi Đường Trĩ và Cố Phương đến giúp ngươi.” Hạ Trường Sinh chuẩn bị đi tìm người vào.

Lâm Kiến vội vàng ngăn hắn lại.

Hạ Trường Sinh khó hiểu nhìn y.

“Cấu tạo của kết giới này rất phức tạp, ta có thể mở một lỗ hổng để chúng ta đi vào đã rất miễn cưỡng rồi, ta không mở nổi một lỗ hổng nữa để cho đại sư huynh chạy ra ngoài tìm người hỗ trợ rồi lại mở cho ba người tiến vào đâu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ý của ngươi là, nếu chúng ta ra ngoài, cái kết giới này sẽ đóng lại lần nữa. Đến lúc đó, nếu người bên ngoài muốn tiến vào cũng chỉ có thể phá toàn bộ kết giới?” Hạ Trường Sinh hỏi lại.

Lâm Kiến gật đầu.

Hạ Trường Sinh đã hiểu, hắn giao cho Lâm Kiến một nhiệm vụ: “Từ bây giờ ngươi bắt đầu làm việc đi, ta sẽ ở lại chỗ này chờ ngươi. Đến ngày mai, trước khi bắt đầu luận đàn chúng ta sẽ rời đi. Ngươi không có nhiều thời gian lắm, nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ.”

“Đại sư huynh, thời gian quá ngắn, ta không làm được.” Lâm Kiến thành thật trả lời, sẵn sàng bị sỉ nhục.

Hạ Trường Sinh nghe vậy thì lập tức vươn tay túm lấy cổ áo Lâm Kiến, nhấc cả người y lên.

Lâm Kiến nhón mũi chân, khiếp đảm đối diện với Hạ Trường Sinh.

“Nếu ngươi làm được, ta sẽ khen thưởng cho ngươi.” Hạ Trường Sinh tiến đến trước mặt y, hai mắt nheo lại hệt như một con hồ ly đang quyến rũ người phàm.

Lâm Kiến nhìn hắn, sẽ không dễ mắc mưu: “Dù sao khen thưởng mà đại sư huynh đã nói, không phải đưa ta trân bảo thì cũng là bí tịch, ta rất cảm ơn, nhưng xin cho phép ta từ chối.”

“Khó trách Tư Vô Ngưng mắng ngươi là tiểu tiện nhân.” Hạ Trường Sinh phát hiện đôi khi Lâm Kiến đúng là một kẻ dối trá.

Lâm Kiến kiêu ngạo ưỡn ngực, không cho là sỉ nhục ngược lại cảm thấy vinh quang.

“Ngươi muốn cái gì?” Hạ Trường Sinh lười cãi cọ với y: “Nói thẳng đi.”

Lâm Kiến nghe vậy, miệng đắng lưỡi khô, y cũng có lời không thốt ra miệng được.

“Hay là, ngươi thật ra không làm được chuyện này?” Rốt cuộc Hạ Trường Sinh cũng biết tại sao rồi.

“Theo lẽ thường thì không làm được thật.” Lâm Kiến phát hiện Hạ Trường Sinh hoàn toàn không biết trận pháp ở nơi này phức tạp đến cỡ nào.

“Làm cho ta!” Hạ Trường Sinh trực tiếp hạ lệnh.

“Đây là huynh đang làm khó người khác!”

“Ta chỉ là làm khó người khác, cũng đâu phải muốn cường bạo ngươi?” Hạ Trường Sinh ghét bỏ.

“Còn không bằng huynh cường bạo ta đi, bây giờ ta lập tức lột sạch nằm xuống ngay.” Lâm Kiến rất hoan nghênh.

“Đừng đùa nữa, thời gian không có nhiều đâu.” Hạ Trường Sinh buông cổ áo y ra, đẩy đẩy lưng Lâm Kiến: “Mau đi làm việc đi.”

Hạ Trường Sinh không định tha cho Lâm Kiến.

Lâm Kiến cắn răng một cái, sau đó vịn bả vai Hạ Trường Sinh lại, ghé vào bên tai hắn nói: “Ta không cần trân bảo hay bí tịch gì cả. Ta muốn…”

Exit mobile version