Tu chân, cầu chân, loại bỏ sự giả dối và đạt được sự thật.
Thạch Đông Lâm nghĩ đó là con đường quá khứ của ta, bây giờ ta không còn quan tâm thật hay giả.
Hạ Trường Sinh đeo Kính Hoa Thủy Nguyệt đứng đối diện gã.
Thạch Đông Lâm nhìn hắn, thoáng chốc trong lòng cười trên nỗi đau của người khác, bây giờ đến lượt ngươi.
Sau khi Thạch Đông Lâm thắng phần lớn người ở luận đàn Vạn Pháp, gần như người ở luận đàn đều chú ý tới gã. Hơn nữa hiện tại Hạ Trường Sinh xuất hiện, trong thoáng chốc, Cầu Chân đàn này trở thành nơi mọi người tụ tập lại quan sát.
Biển người cuồn cuộn.
Nhưng mà Hạ Trường Sinh đi đến đâu thì mọi người đều chủ động nhường đường, không dám lại gần.
Hai người Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến thuận lợi đi tới trước mặt Thạch Đông Lâm.
Sau khi đến gần, cuối cùng Lâm Kiến cũng nhìn rõ mặt Thạch Đông Lâm. Đây là người Hạ Trường Sinh muốn tìm, người làm Phương Cảnh Tân đau lòng. Cùng với cảm khái thì Lâm Kiến còn chợt nhớ lại, gã là người đối mặt với mình trong cơn mưa ở trấn nhỏ.
Khi đó Lâm Kiến có một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa sợ hãi, người này có mắt phải giống hệt với y, hơn nữa mặc dù thoạt nhìn gã lẻ loi một mình, nhưng trên người có một khí tức kinh khủng quẩn quanh, dường như có thứ gì đó bám trên người.
Hạ Trường Sinh đi một bước về hướng gã.
“Đại sư huynh.” Lâm Kiến thấy Hạ Trường Sinh muốn đi qua, gấp đến nỗi nắm cổ tay hắn lại.
Hạ Trường Sinh nhíu mày quay đầu lại.
Lâm Kiến sợ hãi lắc đầu một cái, nói: “Đừng đi.”
Hạ Trường Sinh sững sờ, hắn phát hiện giống như Lâm Kiến biết cái gì rồi, hơn nữa đang sợ hãi Thạch Đông Lâm, thế là hắn nói đùa: “Ta còn tưởng rằng ngươi muốn làm chuyện đêm hôm qua trước mặt công chúng.”
Lâm Kiến ngây người, bởi vì uy áp Thạch Đông Lâm mang tới, y thật sự thoáng quên đi vấn đề Hạ Trường Sinh để ý. Y bĩu môi, dùng sức kéo Hạ Trường Sinh đến sau lưng mình, sau đó duỗi tay ra làm động tác che chở hắn.
Thạch Đông Lâm và Hạ Trường Sinh nhìn thấy động tác của Lâm Kiến đều ngây người.
Hạ Trường Sinh ở sau lưng y, lặp đi lặp lại thăm dò, cuối cùng dùng giọng điệu khó hiểu hỏi y: “Ngươi đang làm gì vậy?’
“Bảo vệ huynh.” Lâm Kiến nói: “Trên người kẻ này có một khí tức rất khủng bố.”
“Phì.”Thạch Đông Lâm cười.
Hạ Trường Sinh trưng ra vẻ mặt nghi ngờ, sau đó tiếp tục đứng sau y thăm dò, nhưng lần này không phải nhìn Thạch Đông Lâm mà nhìn Lâm Kiến.
Người này đang nói gì? Ai? Ai bảo vệ ai?
“Hahahaha, ngươi là tiểu sư đệ Phục Hy viện đúng chứ?” Thạch Đông Lâm cười lắc đầu: “Mặc dù nói người Phục Hy viện đều rất thú vị, nhưng mà ngươi lại hài hước quá thể.”
Lâm Kiến hé miệng, cánh tay dang ra vẫn cản trước mặt Hạ Trường Sinh không dao động.
Người bình thường đương nhiên sẽ không phải là đối thủ của Hạ Trường Sinh, y cũng không cần lo lắng gì. Nhưng khí tức của người này rất kì quái, giống như là một người nào đó, nhưng quan trọng hơn là nó đến từ một uy hiếp cổ xưa, tàn khốc và khủng khiếp.
“Nếu như ngươi không tránh đường thì định đến đây ngồi chơi sao?” Thạch Đông Lâm bảo y đến trên Cầu Chân đàn.
Lâm Kiến thật sự định đi chuyến này thay Hạ Trường Sinh.
Thấy Lâm Kiến khẽ dời bước, Hạ Trường Sinh vươn tay đẩy mặt y qua bên cạnh.
“Ơ.” Lâm Kiến sờ mặt bị đau, phàn nàn nói: “Đại sư huynh, huynh làm gì thế?”
“Ta bảo ngươi tránh ra.” Hạ Trường Sinh lạnh lùng nói.
“Đồ nam nhân đần.” Lâm Kiến thấy Hạ Trường Sinh chậm hiểu thì bó tay.
Lâm Kiến nghĩ, dưới tình huống bình thường, sao y lại làm những việc không cần thiết để lấy lòng hắn chứ, lần này y thật sự cảm thấy nguy hiểm, sợ hắn bị thương cho nên mới đứng ra.
“Ta sẽ gặp nguy hiểm gì?” Hạ Trường Sinh khinh thường, sau đó chắp hai tay sau lưng, bay lên Cầu Chân đàn, đáp xuống trước mặt Thạch Đông Lâm.
Hạ Trường Sinh gỡ Kính Hoa Thủy Nguyệt từ sau lưng xuống, đặt cạnh đài hoa sen, bản thân cũng ngồi xuống khoanh hai chân lại.
Hai người sẵn sàng.
Lâm Kiến thở dài một hơi, y không có cách nào ngăn cản Hạ Trường Sinh.
“Trước khi ngươi khiêu chiến ta, ta phải nói cho ngươi biết, lần trước ta là hạng nhất.” Hạ Trường Sinh không khiêm tốn khoe khoang: “Mà bản thân ta cũng thích hạ nhục người khác sau khi đánh bại họ. Nếu ngươi không chấp nhận được thì nên rời đi sớm tốt hơn.”
“Không thành vấn đề.” Thạch Đông Lâm mỉm cười, đưa tay về phía hắn: “Xin chỉ giáo.”
Tranh luận bắt đầu.
“Vấn đề ta muốn nói là.” Hạ Trường Sinh suy tư một lát, đưa ra suy đoán của mình: “Nếu có một con thuyền lớn đi lại trên biển, mấy chục năm mới vào bờ một lần, cách một đoạn thời gian thân thuyền hư hao thì sẽ được thay ván gỗ. Cứ thế trong quá trình vận hành của con thuyền, mỗi khi thuyền bị hư hỏng, một hoặc hai tấm ván sẽ được thay thế. Cho đến một ngày trong tương lai, mọi thứ trên thuyền đều được thay thế, không còn chất liệu từ con thuyền ban đầu. Như vậy chiếc thuyền này có phải là con thuyền ban đầu không?”
Mọi người ở đây trợn tròn mắt.
“Đáng chết, thì ra Hạ Trường Sinh không phải chỉ có được cái mã.”
“Ta muốn nói, hóa ra Hạ Trường Sinh không chỉ đánh nhau giỏi thôi.’
Người vây xem vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi đầy suy đoán triết học này.
Người ngạc nhiên nhất không ai khác là Thạch Đông Lâm.
Thoạt nhìn Hạ Trường Sinh chỉ đưa ra một vấn đề có tính thảo luận, nhưng thật ra là lời cảnh tỉnh gã.
Thạch Đông Lâm dùng thân thể của mình để dung nạp hung thú, đạt được sức mạnh của hung thú, nhưng cái giá phải trả là sự tồn tại của gã phải nhường chỗ cho con hung thú trong người, cho đến khi mong muốn của gã được hoàn thành hoặc là hung thú nuốt chửng gã.
Ngươi làm như vậy có biết được hậu quả không? Cuối cùng ngươi có còn là ngươi không? Ngươi thật sự biết mình đã lựa chọn gì không?
Thạch Đông Lâm hé miệng.
Đúng như Hạ Trường Sinh nói, hắn thật sự rất thích làm nhục người ta.
“Theo ta thấy, chiếc thuyền này đã không còn là chiếc thuyền cũ nữa.” Thạch Đông Lâm bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Ồ.” Hạ Trường Sinh mỉm cười.
“Vì từ trong ra ngoài không liên quan gì đến con thuyền lúc đầu, nên đương nhiên nó không còn là con thuyền xưa nữa.” Gã nói: “Mọi người sẽ nghĩ rằng nó vẫn là con thuyền lúc đầu, vì tên và vẻ ngoài của nó không thay đổi. Hơn nữa, trong mắt người ngoài, sự thay đổi của nó chậm rãi, vì những lý do trên, người ngoài nhìn vào sẽ có ảo tưởng rằng nó không hề thay đổi. Nếu muốn đánh giá liệu nó có còn là cùng một con thuyền hay không, thì phải so với con thuyền ban đầu. Không giống với con thuyền đầu tiên thì nó không phải là cùng một con thuyền.”
Ngày gã bị hung thú trong cơ thể hoàn toàn nuốt chửng, gã đã không còn là chính mình nữa.
“Nói rất hay, đúng là không phải cùng một con thuyền.”
Những người khác đồng tình và khen ngợi câu trả lời của Thạch Đông Lâm, nhưng lại không biết trong lúc vô tình, những lời họ nói cũng giày vò trái tim gã.
“Hạ Trường Sinh nên chịu thua.” Bọn họ cảm thấy như vậy.
“Không còn đáp án nào hay hơn đâu.”
Cho dù có thừa nhận thất bại thì người đó cũng không hề thua cuộc.
Chỉ có Thạch Đông Lâm biết, lúc Hạ Trường Sinh đưa ra vấn đề này, vòng này gã là người thua.
Chiêu ra oai phủ đầu này thật sự vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
“Ta lại cho rằng nó vẫn là một con thuyền.” Hạ Trường Sinh nói.
Thạch Đông Lâm nhìn về phía hắn.
“Khi con thuyền thay tấm ván gỗ thứ nhất, tấm ván mới và con thuyền tạo thành một thể, lúc này con thuyền ấy vẫn là con thuyền ban đầu. Sau đó tấm gỗ thứ nhất ở cùng với thuyền cũ đủ lâu, thay tấm gỗ thứ hai thì nó lại có thân phận như tấm gỗ thứ nhất, điều này không có gì thắc mắc. Tấm ván gỗ thứ hai và tấm ván gỗ thứ nhất, khi nó gia nhập vào thân thuyền sẽ thành một bộ phận của thuyền, đồng thời sẽ cùng con thuyền ban đầu cùng trải qua năm tháng. Tất cả những tấm ván gỗ cùng ở trên vùng biển, lấy thân phận là con thuyền kia, chịu trách nhiệm chèo lái con thuyền đó, đó là con thuyền ban đầu.”
Đó là thuyền.
Nhưng người lại không phải là người lúc đầu.
Cầu Chân đàn không phản ứng chút nào.
Một vòng này không phân thắng bại.
“Wow, nghe xong ta thấy nổi da gà.” Người ngoài cuộc hưng phấn vỗ nhẹ vào cánh tay người bên cạnh.
“Ngươi muốn ngộ đạo, đột phá giới hạn sao?” Có người nói đùa.
“Giá như ngộ đạo đơn giản như vậy thì tốt rồi.” Người đó cười.
Ngộ đạo.
Mấu chốt của ván này ở chỗ nhìn nhận về thân phận.
Đằng sau cuộc chiến, điều thật sự có liên quan là quan hệ bí ẩn nào đó giữa con người và hung thú.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Luận đàn Vạn Pháp lưu lạc từ xưa tới nay, đây là cuộc đối thoại chất lượng cao đã quay lại thời kỳ ban đầu.
Năm xưa luận đàn Vạn Pháp dựa vào các cuộc thỏa thuận lẫn nhau, đối chọi gay gắt, hiểu biết lẫn nhau, hiện thực hóa những bước nhảy vọt về tư tưởng và giác ngộ.
Lâm Kiến nghe Hạ Trường Sinh và Thạch Đông Lâm đối thoại, đột nhiên rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
“Ta đưa ra vấn đề thứ hai.” Thạch Đông Lâm nói.
“Mời.” Hạ Trường Sinh vươn tay.
“Vừa rồi Trường Sinh Quân nói vấn đề liên quan tới nhìn nhận thân phận, bây giờ vấn đề ta nói đến liên quan tới giới hạn đạo đức.” Thạch Đông Lâm nói: “Nếu có một kẻ ác có một trận pháp bí mật phá hủy một thành trấn trước bình minh. Hơn nữa Trường Sinh Quân bắt được hắn ta, ngươi sẽ tra tấn buộc hắn ta thú nhận trận pháp bí mật, cứu vớt thành trấn. Nhưng mà nếu như hắn ta vẫn không chịu trả lời, vậy Trường Sinh Quân có thể vì cứu người cả thành mà tra tấn người nhà vô tội của hắn ta không?”
Người tu chân, cầu chân, cầu thiện.
Nếu ngươi không làm gì, không cứu người trong thành thì ngươi bất thiện. Nếu như ngươi muốn làm gì kẻ ác thì ngươi vẫn bất thiện. Nhưng nếu hắn ta vẫn không nghe lời, ngươi lại đi tra tấn người nhà vô tội của hắn ta, vẫn là bất thiện.
Thế giới đôi khi là như vậy và mọi thứ ngươi chọn đều sai.
Hạ Trường Sinh khẽ nhắm mắt lại, sau đó đưa ra câu trả lời: “Sẽ làm vậy.”
Thạch Đông Lâm mỉm cười.
Hạ Trường Sinh nói xong cũng không thêm gì nữa.
“Ngươi nói dối.” Tại Cầu Chân đàn có thể thấy rõ tâm tư của mọi người, Thạch Đông Lâm biết hắn đang nói dối. Gã chỉ vào Hạ Trường Sinh cười ha hả.
Hạ Trường Sinh mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, nghe được lời chỉ trích của Thạch Đông Lâm hắn chỉ khẽ mỉm cười, vẫn không nói lời nào.
“Một người cũng được, mười người cũng được, trăm người cũng được, ta không nhìn thấy dao động trong lòng ngươi.” Thạch Đông Lâm cười lắc đầu.
Hạ Trường Sinh không trả lời, chỉ nói là: “Ván này ngươi thắng.”
Thạch Đông Lâm không đáp lời.
“Ta ra vấn đề thứ ba, liên quan tới thời gian.” Hạ Trường Sinh hỏi gã: “Ngươi có biết vật trường sinh có thể sống bao lâu không?”
Thạch Đông Lâm hơi kinh ngạc với vấn đề này, gã nghĩ thử, sau đó ngẩng đầu nhìn trời.
Trường sinh bao lâu?
Nhắc mới nhớ, hình như hung thú trong cơ thể gã từng nhắc đến.