Trận pháp mà Thạch Đông Lâm để lại chính là một thử thách rất khó khăn.
Gã biết người của Phục Hy viện sẽ phát hiện thiết kế tuyệt vời của gã.
Trận pháp dùng để luyện người này nằm ngay tại đỉnh của tháp trung tâm, còn trận pháp phá trận lại ở ngay đáy tháp.
Nhưng nếu muốn khởi động trận pháp dưới đáy thì chỉ có thể để lại một người trong tháp này.
Chắc chắn trước tiên người của Phục Hy viện sẽ phát hiện mắt trận là an toàn. Lúc đó, tất cả người còn sống sẽ đi vào tòa tháp này.
Sau đó, người của Phục Hy viện sẽ tiếp tục nghiên cứu trận pháp này.
Không ai hiểu rõ bọn họ hơn Thạch Đông Lâm.
Khi bọn họ phát hiện đã khởi động trận pháp nghịch, cần đuổi tất cả mọi người ra ngoài, mới là thời khắc phấn khích nhất.
Rời đi, chưa chắc mọi người đều sẽ được cứu, nhưng nếu ngươi không rời đi thì ngươi chắc chắn sẽ chết.
Ở lại, ngươi có thể sống sót, nhưng chắc chắn sẽ phải gánh trên lưng tội danh giết những người khác.
Luận đàn Vạn Pháp.
Đây là vấn đề cuối cùng mà Thạch Đông Lâm đưa ra cho tất cả những người tham dự.
Thạch Đông Lâm đã sớm rời khỏi thành An Tây Nhị Sử, ở một nơi an toàn xem tình thế phát triển.
Bức tường màu vàng dần tiến lên, đến khi tới gần tòa tháp cuối cùng. Lúc này, vẫn không có gì thay đổi.
Ngay khi Thạch Đông Lâm cho rằng đã đến lúc kết thúc, bức tường vốn đang tiến lên đã ngừng lại.
“Ha.” Thạch Đông Lâm nở nụ cười.
Phá trận rồi.
“Chính là vậy.” Gã đội mũ trùm đầu, xoay người rời đi: “Đừng quên chuyện hôm nay, hẹn gặp lại, những tu chân giả.”
“Phá trận!” Lâm Kiến hét lên, y đồng thời khởi động hai trận pháp dưới đáy và trên đỉnh.
Trong khoảnh khắc hai trận pháp chạm vào nhau, toàn bộ không gian trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Trong thoáng chốc, đầu Lâm Kiến cũng không thể suy nghĩ.
Trận pháp này ẩn giấu tin tức nào đó, đặc biệt để lại cho người phá trận.
Nhưng còn chưa phải lúc giải mã, tạm thời cứ đợi đã.
Lâm Kiến cảm giác bản thân mất đi ý thức, ngay sau đó, y đã ngừng suy nghĩ.
Khi y mở mắt, trong tháp chỉ có một mình y, chung quanh không có bất cứ một âm thanh nào.
Lâm Kiến xoa xoa mắt, đứng lên một cách khó khăn.
Bên cạnh y chỉ có Không Sơn kiếm.
Lâm Kiến cầm Không Sơn kiếm, ra khỏi tháp.
Thế giới bên ngoài là một màu xám trắng, hoàn toàn yên tĩnh, là tòa thành chết ngay cả một con chim cũng không bay qua.
Đồng tử Lâm Kiến phóng lớn, không dám tin mà lui ra phía sau từng bước. Bởi vì khiếp sợ, y đứng không vững, ngã ngồi xuống mặt đất phía sau.
“Tại sao có thể như vậy?”
Y đã thất bại, tất cả mọi người đã chết.
Là y hại chết mọi người.
Nếu không phải y phát hiện trận pháp nghịch, nếu không phải y lựa chọn muốn làm như vậy, chắc chắn người sống sót sẽ nhiều hơn bây giờ.
Bởi vì hiện tại, chỉ còn lại một mình y!
“Đại sư huynh!” Lâm Kiến gọi tên người mà mình nghĩ đến nhiều nhất.
Không ai đáp lại y.
“Hạ Trường Sinh!” Lâm Kiến gọi thẳng tên hắn: “Trả lời ta, Hạ Trường Sinh!”
Không có gì cả, đương nhiên cũng sẽ không có Hạ Trường Sinh.
Lâm Kiến đột nhiên trở nên điên cuồng, y dùng sức nện tay xuống đất, khiến tay bị thương.
Nước mắt hối hận lăn dài trên khuôn mặt thiếu niên.
“Hạ Trường Sinh…”
Mặt đất chợt nổi lên một cơn gió mạnh.
Lâm Kiến cho rằng lại có biến cố, vội ngẩng đầu.
Một đôi mắt màu vàng thật lớn xuất hiện trên không trung, nhìn chằm chằm vào y.
Lâm Kiến sững sờ đối diện với nó.
Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, thời gian tựa như đã qua một ngày, hoặc như đã một trăm năm.
Đôi mắt màu vàng kia chớp một cái.
Cuối cùng thì giây đầu tiên của sự bất diệt cũng trôi qua.
“Tỉnh tỉnh!” Một bàn tay vỗ vỗ mặt Lâm Kiến.
Lâm Kiến mở choàng mắt, đồng tử chấn động.
“Đệ gặp ác mộng sao?” Đường Trĩ hỏi.
“Đường Trĩ?” Lâm Kiến còn chưa tỉnh lại từ ác mộng.
“Không lễ phép, gọi sư huynh.” Đường Trĩ ngồi xuống bên cạnh y: “Ngày đó, sau khi phá trận, đệ đã mê man đến tận bây giờ. Nếu đệ còn không tỉnh lại, ta sẽ nhét trái ớt vào mũi đệ.”
Lâm Kiến vuốt trái tim đập điên cuồng, bối rối ngồi dậy.
Y nghỉ ngơi một lát, khôi phục hô hấp bình thường, mới phát hiện, mình đang ở trong thùng xe di chuyển, trong xe có Đường Trĩ và Cố Phương.
“Thành An Tây Nhị Sử…” Lâm Kiến vội hỏi chuyện mà mình quan tâm.
“Không có chuyện gì, đệ đã thành công, tất cả mọi người đều được cứu.” Đường Trĩ nói: “Thành chủ đã bị đưa đi thẩm vấn, có kết quả sẽ thông báo cho chúng ta. Hiện tại trong thành rối loạn, đại sư huynh không muốn gặp phải phiền toái, cho nên đã kiến nghị chúng ta chạy suốt đêm.”
Lâm Kiến thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May mắn ác mộng chỉ là ác mộng.
“Hạ Trường Sinh lại chạy đi đâu rồi?” Không nhìn thấy Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến gọi thẳng tên hắn.
“Suỵt suỵt suỵt.” Đường Trĩ bị y dọa sợ.
“Còn không lễ phép như vậy nữa, cẩn thận ta ném ngươi xuống đường.” Giọng Hạ Trường Sinh truyền đến từ ngoài thùng xe,.
Lâm Kiến vội vàng đi qua, vén rèm lên.
Vậy mà Hạ Trường Sinh lại đang đánh xe, hắn đội mũ rộng vành, vẻ mặt không kiên nhẫn. Cảm giác được rèm bị vén lên, Hạ Trường Sinh quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Lâm Kiến.
“Đại sư huynh, vậy mà huynh lại đánh xe?” Lâm Kiến bị dọa không nhẹ, cũng nhanh chóng đổi xưng hô với hắn.
“Ngươi ngất xỉu, Cố Phương sinh bệnh, Đường Trĩ cũng không thoải mái, ta chỉ có thể hạ mình.” Hạ Trường Sinh trợn mắt.
Đã rất lâu hắn không bị đối xử như vậy rồi.
Nghe được giọng điệu ghét bỏ trước sau như một của Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến mới chính thức bỏ tảng đá trong lòng xuống.
Vừa rồi chỉ là mộng.
May mắn chỉ là mộng.
Bước chân Lâm Kiến hơi lảo đảo, y đi ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hạ Trường Sinh không ngăn cản y.
Lâm Kiến ngồi xuống cạnh hắn.
“Rất nóng.” Hạ Trường Sinh nói: “Ngươi muốn bị đánh đúng không?”
“Đại sư huynh.” Lâm Kiến gọi hắn.
“Hửm?”
“Nếu lúc ấy ta thất bại, sẽ thế nào?” Lâm Kiến hỏi.