TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 66

  1. Trang chủ
  2. Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
  3. Chương 66
Prev
Next

Lâm Kiến cho rằng thông tin Cố Phương thích Hạ Trường Sinh này đã bị Cố Phương biết từ con đường nào đó.

Cố Phương trưng ra vẻ mặt vừa ghét bỏ vừa không thể tin nổi, giận quá mà hóa cười, nàng nói: “Sao ta lại thích đại sư huynh được?”

“Đại sư huynh thì sao chứ? Người vừa đẹp vừa mạnh, tỷ có gì không hài lòng?” Nghe giọng điệu của Cố Phương, Lâm Kiến là người đầu tiên đứng ra tỏ vẻ không hài lòng.

“Đệ là bị mỡ heo che đầu óc mới có thể thích Hạ Trường Sinh.” Cố Phương đếm khuyết điểm của Hạ Trường Sinh: “Đệ đã gặp nam nhân nào soi mói, lười biếng thành tính, tùy hứng, tiêu tiền như nước như vậy chưa?”

“Huynh ấy cũng không tiêu quá nhiều tiền.” Lâm Kiến quả quyết nói.

Y vừa nói câu này, các đệ tử của Phục Hy viện vốn đang ngồi im ăn cơm lén nghe họ cãi nhau không nhịn được mà rộ lên.

“Lâm Kiến, đệ cãi nhau cũng phải chú ý đến tiêu chuẩn cơ bản được không?”

“Lời mù quáng như vậy, chỉ có đệ nói ra được.”

“Làm người nói chuyện, phải dựa vào lương lâm!”

“Thật quá đáng, ta không nghe nổi nữa!”

“Nếu không phải đại sư huynh dùng tiền vung tay quá trán, cuộc sống của chúng ta không phải khó khăn thế này.”

Lâm Kiến điềm nhiên như không có việc gì, mạnh miệng nói: “Huynh ấy tiêu tiền, thôi được rồi, là chỉ hơi không kiềm chế thôi.”

Đệ tử Phục Hy viện cùng lườm y.

Lâm Kiến ưỡn ngực, đứng thẳng tắp không hề bị ảnh hưởng.

Tên da mặt dày này, đúng là do người Phục Hy viện dạy ra.

Đường Trĩ ngồi ăn cơm cùng bàn với họ cũng cảm thấy hơi mất mặt, hắn ta nói: “Các người cãi nhau thì đi trốn chỗ nào đó mà cãi, tại sao phải cãi nhau ở nhà ăn đông đúc thế này?”

Lâm Kiến trừng Đường Trĩ, y nói: “Huynh còn không biết xấu hổ à, nếu không phải huynh nói chuyện đó với ngũ sư tỷ, hai người bọn ta sẽ cãi nhau sao?”

Y cho rằng chuyện Cố Phương thích Hạ Trường Sinh, chỉ có bản thân y và Đường Trĩ biết.

Vậy thì ai truyền chuyện này ra ngoài, không cần nói cũng biết.

“Ta cũng đâu có muốn.” Đường Trĩ chột dạ: “Vừa rồi gặp Cố Phương ở nhà ăn, muội ấy hỏi ta, tại sao dạo này ánh mắt đệ nhìn muội ấy là lạ thế nào ấy, lúc đầu ta đã cố nhịn không nói, nhưng mà khả năng miệng lưỡi của Cố Phương thật sự là quá đỉnh.”

Cố Phương khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Vậy à? Sao muội cảm thấy muội không dùng kỹ xảo nói chuyện gì, chỉ vừa hỏi là huynh đã khai ra rồi.”

Ánh mắt Lâm Kiến nhìn Đường Trĩ càng nóng rực hơn.

Đường Trĩ quay đi, mắt nhìn về phương xa, huýt sáo.

“Dù nam nhân thế giới này chết sạch, chỉ còn lại một mình Hạ Trường Sinh, ta cũng sẽ không thích Hạ Trường Sinh!” Cố Phương khẳng định.

“Các đệ tử xem náo nhiệt ở nhà ăn Phục Hy viện, bỏ phiếu nào.” A Nhất ở bên cạnh góp vui: “Nếu nam nhân ở thế giới này chết sạch ngoại trừ Hạ Trường Sinh, các ngươi có muốn hay không.”

Mọi người nghe vậy thì nuốt cơm không trôi, biểu cảm của họ khá phức tạp. Có một số người giơ tay lên rồi lại buông xuống, có một số người đè chặt cánh tay không tự chủ được của mình, lòng gào thét nhất định phải kìm lại, có người giơ tay lên, nhưng mà nghĩ lại thì buồn đến khóc lên.

Đây là một hoạt động bỏ phiếu đi vào tâm linh.

Vì lòng người chấn động nên mọi người đã quên mất, nếu nam chết sạch, bọn họ còn có thể chọn nữ mà.

A Nhất thay đổi điều kiện: “Không cần chăm sóc huynh ấy, không cần yêu đương với huynh ấy, không cần phải nghe mấy lời ngụy biện linh ta linh tinh của huynh ấy, chỉ lên giường với huynh ấy thôi, sau đó có thể vỗ mông chạy lấy người.”

“Xoạt.” Ngay lập tức, hơn phân nửa người giơ tay lên.

A Nhất tiếc hận nói: “Đáng tiếc đại sư huynh có cái miệng!”

Lâm Kiến hừ lạnh.

A Nhất cầm quạt lông phe phẩy, nói lời sâu xa: “So với Cố Phương, ta cảm thấy có một người mà ngươi cần chú ý.”

“Đừng nghe lời hắn.” Thiên Bất Dư ngồi đối diện với A Nhất, nhìn vẻ mặt hắn ta là đã biết hắn ta muốn chơi xấu: “Dạo gần đây A Nhất quá rảnh rỗi, đang tìm việc vui khắp nơi. Nếu ngươi không muốn bị hắn xem là việc vui thì tốt nhất cứ xem hắn là người câm đi.”

“Uầy.” A Nhất cười nhìn Thiên Bất Dư: “Đây là một phát hiện cực sốc của ta, thật sự không ai muốn biết à?”

Thiên Bất Dư nhăn nhó.

Hắn ta vô cùng tò mò, nhưng nam nhân trước mặt này, thật sự không phải kẻ tốt lành gì.

“Ngươi muốn nghe không?” A Nhất hỏi Lâm Kiến.

Lâm Kiến mấp máy môi, vẫn không lên tiếng.

“Bọn ta muốn nghe!” Các đệ tử còn lại ủng hộ ngay.

Đám người Phục Hy viện buồn chán không chết các ngươi.

A Nhất cầm quạt lông che nửa khuôn mặt mình, như tên trộm nhìn Thiên Bất Dư.

Thiên Bất Dư: “…”

Không phải ta nói ta không muốn biết rồi à?

“Cây quạt trong tay đại sư huynh, là thứ ban đầu huynh ấy mang đến Phục Hy viện, hơn nữa chưa từng rời khỏi người. Ta nghe huynh ấy nói, cây quạt đó là do bạn huynh ấy tặng. Các ngươi nghĩ lại xem, đại sư huynh là loại người giữ gìn cẩn thận quà của bạn tặng ư?”

“Đại sư huynh có bạn à?” Điều khiến Thiên Bất Dư ngạc nhiên nhất là chuyện này.

“… Đây là câu nói nhảm nhất mà hôm nay ta nghe được.”

Thiên Bất Dư không lên tiếng thì thôi, gáy một tiếng là ai nấy đều kinh ngạc.

“Đại sư huynh có mới nới cũ, trang phục mới tinh, nhìn thấy ghét là phải vứt ngay.” A Nhất tiếp tục giật dây: “Đại sư huynh như vậy, mấy chục năm chỉ dùng một cây quạt, lại còn bảo dưỡng sửa chữa định kì. Chủ nhân của cây quạt được tặng kia, tuyệt đối không phải là người bình thường.”

Thiên Bất Dư cạn lời: “Không phải đại sư huynh nói rồi à? Bạn tặng đó.”

Có người kinh ngạc nói: “Thì ra cây quạt trong tay đại sư huynh không phải là vũ khí hả?”

“Chỉ là một cây quạt bình thường thôi.” A Nhất nói: “Nhưng đại sư huynh bỏ không ít công sức trên cây quạt kia, cho nên nó mới có thể so với vũ khí.”

Thấy Lâm Kiến bắt đầu suy nghĩ sâu xa, Thiên Bất Dư hỏi A Nhất: “Dạo gần đây ngươi buồn chán quá đúng không?”

Bộ dạng gấp gáp tìm việc vui của A Nhất quá rõ ràng.

“Hơi hơi.” A Nhất thừa nhận.

“Ngươi đừng để ý đến hắn.” Thiên Bất Dư xua tay, hắn ta quá hiểu A Nhất, dưới thao tác của người này, đen cũng biến thành trắng.

“Đương nhiên ta không cho rằng trong lòng đại sư huynh có người đặc biệt nào đó.” Lâm Kiến nói.

Thiên Bất Dư thở phào nhẹ nhõm.

A Nhất vô cùng thất vọng.

Hắn ta đổ thêm dầu vào lửa thất bại rồi sao?

“Nhưng cây quạt kia của huynh ấy, rốt cuộc là của ai tặng vậy?” Lâm Kiến cũng tò mò.

A Nhất nghe vậy thì mừng rơn, Thiên Bất Dư trợn trắng mắt.

“Không phải đã nói, là bạn rồi hả?” Vẫn có người lệch đường.

Lâm Kiến đẩy mặt người kia ra.

“Ta có một ý nghĩ.” A Nhất nói.

“Đừng nói.” Thiên Bất Dư không lạc quan: “Nhỡ đâu đại sư huynh giết rồi chôn ngươi, ngươi nói năm sau ta thắp nhang cho ngươi, hay là không thắp?”

Lâm Kiến nói cho Thiên Bất Dư an tâm: “Ta nghe thử thôi, sẽ không hoàn toàn làm theo lời A Nhất sư huynh nói đâu.”

Thiên Bất Dư tin cái đầu quỷ nhà ngươi ấy.

“Cây quạt của đại sư huynh, hẳn là các ngươi đã từng chú ý, nó có viết chữ, theo ta thì hẳn là có ký tên. Chỉ cần các ngươi lấy được cây quạt của đại sư huynh, nhìn chữ và tên trên đó, chắc là sẽ có thu hoạch.”

Lời vừa dứt, mọi người im thin thít.

“Vậy mà ngươi muốn lấy đồ từ trong tay đại sư huynh, đúng là nói chuyện viển vông.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nói chuyện viển vông à? Không hẳn.” A Nhất không từ bỏ: “Đại sư huynh cũng không phải là người cẩn thận gì.”

“Hiểu rồi.” Đường Trĩ cũng hưng phấn: “Triển!”

Cả đám ủng hộ cả tay lẫn chân.

Xem ra bọn họ đúng là buồn chán quá lâu rồi.

Thiên Bất Dư nhìn khuôn mặt cười đến rạng rỡ của A Nhất, hắn ta đột nhiên cảm thấy mình nên trốn sớm đi cho lành.

Phải làm thế nào mới có thể lấy được cây quạt trong tay Hạ Trường Sinh?

Mọi người trầm tư suy nghĩ.

Lúc bọn họ đang nghĩ nát óc, tiếng mở quạt xếp quen thuộc vang lên.

Tất cả giật thót.

“Trưa nay ăn gì vậy?” Hạ Trường Sinh đến rồi.

Đầu bếp nghe giọng của hắn thôi đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

“Hôm nay ta muốn ăn vi cá, sau đó cho một đĩa gà hạt dẻ và cải xanh là được.” Hạ Trường Sinh yêu cầu.

Đầu bếp không nói tiếng nào, lấy ra một cái bảng được làm riêng để ứng phó với Hạ Trường Sinh.

“Đừng gọi món không có trên thực đơn.” Ngày nào đầu bếp cũng nói câu này với hắn, người đã ngán ngẩm.

“Vi cá hoặc là gà hạt dẻ, dù sao ngươi cũng phải làm cho ta hài lòng, không thì ngươi làm đầu bếp gì chứ.” Hạ Trường Sinh khinh bỉ hắn ta.

Đầu bếp: “…”

Hạ Trường Sinh vẫn ổn, còn có thể nói được.

“Được rồi, ngươi ngồi xuống đi, chút nữa ta bưng món ăn lên.” Đầu bếp thỏa hiệp.

Hạ Trường Sinh nghe vậy thì phe phẩy quạt quay người đi. Ngay lúc quay người, hắn phát hiện ra một việc.

“Tại sao các ngươi đều nhìn ta vậy?” Hạ Trường Sinh khó hiểu hỏi.

“Không có mà, chúng ta có nhìn huynh đâu?” Có người chột dạ quay đi.

“Đại sư huynh, huynh thật sự tự luyến quá rồi.” Có người ra đòn phủ đầu.

Có người cố ý nhìn thẳng cây quạt trong tay hắn, định xem chữ viết trên đó. Đáng tiếc chữ quá nhỏ, nhìn đến hoa mắt cũng không thấy rõ.

“Đại sư huynh, huynh mới đến nhà ăn nhỉ, có muốn ngồi chung không?” Có người mời Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh nheo mắt lại, cảnh giác nhìn bọn họ, hắn nói: “Có gì đó là lạ, trước đây không ai muốn ngồi ăn cơm cùng với ta hết.”

“Ai lại không muốn ăn cơm cùng với mỹ nhân đại sư huynh chứ!” Bọn họ nịnh hót.

Hạ Trường Sinh cười khẩy: “Hờ.”

“Đến đây đến đây nào.” Bọn họ nở nụ cười nịnh nọt.

Hạ Trường Sinh quét mắt nhìn, thấy Lâm Kiến đang ngồi một bên. Hắn khẽ ho mấy tiếng, cầm cây quạt đi đến chỗ Lâm Kiến ngồi.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 66"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull